CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 13

mất tấm lòng của thím.” Bà Từ thấy Lưu Tô nhất định không chịu gặp mọi
người, cũng đành thôi, bèn đẩy cửa vào một mình.

Cửa khép lại, gian chính trở nên tối tăm, hai mảng sáng đèn vàng chiếu

qua ô kính phía trên cửa, rơi xuống mặt gạch màu xanh. Dưới thứ ánh sáng
mông lung, có thể nhìn thấy trong căn phòng từng dãy hòm sách, tráp gỗ tử
đàn có khắc chữ bằng mực xanh được xếp men theo tường từ cao xuống
thấp. Ở chính giữa chiếc án cổ, bên trong lồng kính, có đặt một chiếc đồng
hồ pháp lam đổ chuông theo giờ, đã dừng chạy nhiều năm vì máy móc bị
hỏng từ lâu. Hai bên có đôi câu đối đỏ rực rủ xuống, lấp lánh ánh vàng thếp
hoa viền quanh chữ Thọ, mỗi bông hoa đỡ lấy một chữ đại tự nét mực đen
thẫm. Dưới ánh sáng yếu ớt, từng chữ từng chữ đều như lơ lửng trong
không trung, cách mặt giấy một quãng rất xa. Lưu Tô cảm thấy bản thân
mình chính là một con chữ trong đôi câu đối, hư ảo, nhẹ bẫng, chơi vơi.
Bạch công quán có một điểm giống như động phủ thần tiên, đó là: ở đây
thong thả đi qua một ngày, thì trần thế ngoài kia đã trôi qua cả nghìn năm.
Nhưng nơi đây trải qua một nghìn năm, thì đại để chẳng khác gì một ngày,
bởi mỗi ngày đều đơn điệu và nhàm chán giống nhau. Lưu Tô đan hai cánh
tay lại, ôm lấy cổ mình. Bảy tám năm đã vụt trôi chỉ trong nháy mắt. Cô
còn trẻ không? Đâu quan trọng gì, hai năm nữa thôi cô sẽ già, chỗ này tuổi
thanh xuân nào có hiếm gì. Họ có đầy tuổi thanh xuân, trẻ con hết đứa này
đến đứa khác được sinh ra. Đôi mắt long lanh mới, cái miệng đỏ xinh mới,
trí tuệ mới. Cứ mài mòn năm này qua năm khác, đôi mắt cùn đi, con người
cùn đi, lớp người sau lại được sinh ra. Lớp người này bị hút vào trong bối
cảnh sơn son thếp vàng rực rỡ, một chút xíu sắc vàng nhạt trong đó chính là
ánh mắt khiếp sợ của người xưa.

Lưu Tô đột nhiên kêu lên một tiếng, bịt chặt mắt lại, loạng choạng leo

lên cầu thang, leo lên cầu thang...lên tới tầng trên, về phòng riêng của mình,
cô bật đèn, lao đến trước gương thay áo, ngắm nghía lại mình một hồi. Còn
may, cô vẫn chưa già. Người có vóc dáng thon nhỏ trông thường không già,
mãi mãi là cái eo thon gầy, là bờ ngực chớm nhú như thời con gái. Khuôn
mặt cô, trước đây trắng như sứ, giờ thì từ sứ hóa thành ngọc, thứ ngọc xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.