CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 11

khóc òa: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ phân xử cho con!” Mẹ cô thần mặt ra, cười khì
khì mà không đáp tiếng. Cô ghì chặt lấy chân mẹ, ra sức lắc, khóc kêu:
“Mẹ! Mẹ ơi!” Trong thoáng chốc quay lại chục năm về trước, hồi cô chỉ
hơn mười tuổi, trên đường xem kịch về, trời mưa như trút nước, cô lạc mất
người nhà. Cô đứng một mình trên vỉa hè, trơ mắt nhìn mọi người qua lại,
mọi người cũng trơ mắt nhìn cô, cách lớp kính xe ướt đẫm nước mưa, cách
vô số lớp kính vô hình - vô số những con người lạ mặt. Ai nấy đều bị nhốt
trong thế giới nhỏ bé của họ, dẫu có đụng vỡ đầu cô cũng không thể chui
vào được, dường như cô bị bóng đè. Bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có
tiếng bước chân, đoán chừng là mẹ mình đang đến, cô bèn dốc sức định
thần lại, làm thinh. Người mẹ mà cô đã van xin và người mẹ đích thực của
cô vốn là hai con người khác biệt.

Người ấy bước tới trước giường ngồi xuống, cất giọng lên mới hay là bà

Từ. Bà Từ khuyên nhủ: “Cô Sáu đừng buồn, đứng dậy đi, dậy đi, trời oi
bức...” Lưu Tô chống tay vào thành giường gắng gượng đứng dậy, nói:
“Thím, cháu... cháu không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa. Cháu biết cái
nhà này chán ghét cháu từ lâu rồi, chẳng qua chưa nói ra thôi. Hôm nay thì
nói xơi xơi như vỗ vào mặt nhau rồi, cháu cũng chẳng còn mặt mũi nào nấn
ná ở lại đây thêm nữa!” Bà Từ kéo cô cùng ngồi xuống bên mép giường,
nói thầm thì: “Cháu cũng thật thà quá, chẳng trách người ta hiếp đáp, mấy
ông anh đầu tư buôn bán thế nào lại dùng nhẵn cả tiền của cô em! Kể cả
phải nuôi em cả đời, cũng là điều nên làm thôi.” Lưu Tô chẳng dễ gì nghe
được mấy lời công bằng này, tạm chẳng hỏi bà Từ xem bà ấy thật lòng hay
giả vờ nghĩ vậy, từ đáy lòng cô rạo rực, nước mắt như mưa, cô nói: “Ai bảo
cháu lú lẫn thế cơ chứ! Chỉ vì mấy đồng bạc, khổ thân cháu muốn đi cũng
không xong.” Bà Từ nói: “Còn trẻ còn khỏe, sợ gì không còn đường sống
hả cháu.” Lưu Tô đáp: “Còn đường sống, thì cháu đã bỏ đi từ lâu rồi! Đằng
này cháu chưa từng đi học, người lại yếu xìu, tay khó xách nách khó mang,
thím bảo cháu làm được việc gì cơ chứ?” Bà Từ trả lời: “Tìm việc là cái cớ
thôi, tìm người mới là thật.” Lưu Tô đáp: “Như thế e là không được, đời
cháu coi như chấm dứt từ lâu rồi.” Bà Từ nói: “Câu này, chỉ có người có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.