CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 10

trong phòng đã thắp, mợ Tư đỡ bà ngồi dậy, hầu bà vận quần áo xuống khỏi
giường. Bà Bạch hỏi: “Bà Từ tìm thấy người thích hợp rồi hử?” Mợ Tư
đáp: “Nghe lời bà ấy nói thì rất được, có điều tuổi tác hơi già.” Bà cụ Bạch
ho một tiếng nói: “Cái con Bảo Lạc, năm nay cũng đã hăm tư rồi, việc của
nó tôi cứ canh cánh trong lòng mãi. Tôi sốt ruột cho nó, người ta lại còn bảo
tôi: rắp tâm làm lỡ việc của nó vì nó không phải con đẻ!” Mợ Tư dìu bà cụ
ra phòng ngoài, bà cụ nói: “Chị đem lá trà mới đằng kia ra, pha cho bà Từ
một bát, trà trong cái hộp sắt tây màu lục là trà Long Tỉnh, năm ngoái bà cô
cả mang đến, trà trong cái lon cao cao kia là trà Bích La Xuân, đừng có lấy
nhầm đấy.” Mợ Tư vâng lời, gọi: “Người đâu! Bật đèn lên!” Chỉ nghe thấy
tiếng bước chân vang lên, một toán con trẻ huỳnh huỵch chạy đến, giúp bác
gái đưa bà xuống nhà dưới.

Mợ Tư một mình ở phòng ngoài lục tủ tìm lá trà cất riêng của bà, bỗng

nhiên cười nói: “Ơ! Em Bảy! Em chui ra từ đâu thế hả, làm chị giật thót
mình! Cứ bảo sao vừa nãy thoắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu.” Bảo
Lạc thỏ thẻ nói: “Em đứng ngoài sân thượng hóng mát.” Mợ Tư cười khằng
khặc nói: “Chắc ngượng hả, chị bảo em này, bữa mai có về nhà chồng, việc
gì cũng phải để tâm một chút, đừng có nằng nặc làm theo ý mình. Ly hôn có
phải việc dễ dàng, muốn bỏ là bỏ luôn, bình thường nhẹ nhõm đâu! Nếu
quả dễ như thế thật, anh Tư em là người chẳng ra gì, sao chị không bỏ
quách đi! Chị cũng có nhà mẹ đẻ mà, đâu phải không có chỗ nào nương
thân. Nhưng cái thời buổi này, chị không thể không nghĩ cho mọi người, chị
vẫn còn chút lương tâm, chỉ cần biết có vậy, mà cũng không thể dựa dẫm
vào người khác, ăn bám người ta được. Chị vẫn còn mấy phần liêm sỉ đấy!”

Bạch Lưu Tô lặng quỳ trước giường của mẹ cô, nghe những lời vừa rồi,

liền ấn chặt đế dép thêu hoa trong tay vào ngực, một mũi kim đang mắc trên
giày đâm vào tay mà cũng chẳng thấy đau. Cô lẩm bẩm: “Không thể tiếp
tục ở đây nữa rồi! Không thể ở được nữa...” giọng u uất nhưng nhẹ bẫng,
giống như chiếc đèn treo ám bụi chập chờn. Cô dường như đang nằm mơ,
quanh đầu đâu đâu cũng treo đầy những bát đèn ám bụi, cô loạng choạng
lao người về phía trước, chợt ngỡ đã gối đầu lên đầu gối mẹ, cô tức tưởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.