CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 203

cho ông ấy đến Thượng Hải sao? Các vùng khác đánh nhau loạn xị, mạng
người nghèo đều như cỏ rác!” Thất Xảo đứng giữa bậc cửa, hỏi Tiểu Song:
“Đã báo bà chưa?” Tiểu Song đáp: “Chưa ạ!” Thất Xảo ngẫm nghĩ một lát,
rốt cuộc cũng không dám vào phòng bà thưa chuyện, đành phải lẳng lặng
xuống dưới nhà.

Đại Trân hỏi Tiểu Song: “Cậu cả nhà mợ hai đến một mình à?” Tiểu

Song trả lời: “Cả bà vợ nữa, tay còn xách bốn chiếc cặp lồng gỗ.” Đại Trân
cười khẩy: “Họ tốn kém quá cơ!” Tiểu Song đáp: “Mợ cả xót họ làm gì.
Mang một lô xích xông đến, rồi lại khuân một lô xích xông về ấy mà. Khỏi
nói nào vàng, nào bạc, cái tròn, cái dẹt mà làm gì, ngay đến mấy thứ đồng
nát dép hỏng nhà mình cũng còn tốt chán!” Đại Trân cười nói: “Đừng có ăn
nói thất đức như thế! Ngươi lui xuống đi! Người bên ngoại nhà mợ ấy đến
đây cũng khó khăn, hầu hạ không chu đáo, lại nhặng xị lên đấy!”

Tiểu Song đuổi theo ra bên ngoài, Thất Xảo đang đứng ở đầu cầu thang

vặn hỏi Lựu Hỷ xem bà có biết việc này không. Lựu Hỷ đáp: “Bà đang tụng
kinh, cậu ba vịn cửa sổ ngắm cảnh, bảo là ngoài cửa lớn có khách. Bà hỏi là
ai, cậu ba quan sát kỹ, rồi bảo không biết có phải là cậu cả nhà họ Tào
không, bà không truy hỏi thêm nữa.” Thất Xảo nghe thấy vậy, đùng đùng
nổi giận, giậm chân xuống đất liên hồi, lầm bầm chửi: “Chẳng lẽ mụ cứ giả
vờ không biết là xong à! Đến vua còn có họ hàng nghèo nữa là! Giờ thì ra
vành ra vẻ thế, sao ngày xưa còn mang sính lễ đến cưới tôi về đây làm gì?
Dù gì thì cũng có dây mơ rễ má, đừng nói là hôm nay mụ giả chết, cho dù
mụ chết thật ra đấy, người ta cũng không thể không đến lạy ba lạy trước
quan tài mụ và mụ cũng không thể từ chối người ta được!” Cô ả vừa nói,
vừa đi xuống dưới nhà.

Căn buồng của cô ả, vừa bước vào là có một đống tủ tre sơn vàng chắn

cửa, chỉ chừa ra một lối đi cỡ mấy bước chân. Cô ả vén rèm lên, thấy bà chị
dâu đang ngồi xổm dỡ từng ngăn cặp lồng xuống, kiểm tra lại thức ăn đựng
trong mỗi ngăn xem có bị sánh ra ngoài không. Anh trai của cô ả là Tào Đại
Niên chắp tay sau lưng, cúi xuống nhìn. Thất Xảo không nén được nỗi chua
xót, tựa vào tủ tre, nép mặt lên lớp vải xanh đen bọc ngoài tủ, nước mắt cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.