CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 201

quỳ xuống đất, mặt đè vào ống tay áo, không nghe thấy tiếng cô ta khóc, chỉ
thấy viên kim cương lấp lánh ở đầu chiếc trâm cài trên búi tóc rung rung
đầy kích động. Bên trong búi tóc có buộc một sợi tơ hồng, phản chiếu trong
ánh sáng đỏ nhạt của viên đá kim cương. Cái bóng cô ả cứ khuỵu dần,
khuỵu dần, rồi mọp hẳn xuống. Cô ả không giống đang khóc, mà đơn giản
giống như đang nôn thốc nôn tháo.

Quý Trạch thoạt tiên ngẩn người ra, sau đó liền đứng dậy nói: “Tôi đi là

được chứ gì. Chị không sợ ai, nhưng tôi thì sợ. Cũng phải giữ cho anh hai
tôi một chút thể diện chứ!” Thất Xảo vịn ghế đứng dậy, thút thít nói: “Tôi
đi!” Cô ả rút chiếc khăn trong ống tay áo ra thấm thấm lên mặt, rồi chợt
nhoẻn miệng cười, nói: “Như vậy là chú bảo vệ anh hai chú!” Quý Trạch
cười nhạt: “Tôi không bảo vệ anh ấy thì ai bảo vệ anh ấy?” Thất Xảo đi ra
ngoài cửa, hắng giọng nói: “Chú thì tốt đẹp nỗi gì? Chẳng cần giả vờ trong
trắng trước mặt tôi đâu! Tạm chưa nói đến việc chú phóng đãng thế nào ở
bên ngoài, chỉ riêng trong cái phòng này... đến hạt cát cũng chẳng qua được
mắt chị đây đâu! Đừng nói tôi là chị dâu chú, kể cả tôi là vú nuôi chú, có
khi chú cũng chẳng ngần ngại.” Quý Trạch cười đáp: “Tôi vốn buông
tuồng, tránh sao được bị chị bới móc!” Thất Xảo toan ra khỏi phòng, song
lại áp lưng lên cánh cửa, khẽ giọng nói: “Tôi thật không hiểu, tôi có chỗ nào
không bằng người ta? Có chỗ nào không ổn...” Quý Trạch cười: “Chị hai à,
chị có chỗ nào không ổn vậy?” Thất Xảo cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ tôi
ở với người tàn tật thì ám cái hơi tàn tật, đến động chạm cũng không dám
sao?” Cô ả mở to mắt nhìn trân trối về phía trước, đôi khuyên tai nhỏ bằng
vàng đúc trên vành tai giống như hai cái đinh đồng đính cô lên cánh cửa,
tiêu bản của một con bướm nằm trong hộp kính, trông kiều diễm nhưng rất
thê thảm.

Quý Trạch ngắm nhìn Thất Xảo, lòng hơi xao xuyến. Nhưng như vậy

không được, cho dù là chơi bời, Quý Trạch luôn giữ nguyên tắc không động
chạm vào người trong nhà, bởi một khi sự rạo rực nhất thời qua đi, thì sau
đó có muốn trốn cũng không được, muốn bỏ cũng không xong, cả ngày cứ
sờ sờ trước mắt, sẽ chỉ là một gánh nặng đèo bòng. Huống hồ, cái miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.