CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 200

nữa, phát cáu lên, bóp hồ đào quá tay, khiến cái móng tay dài hơn hai tấc
gãy tận gốc. Thất Xảo kêu ối lên một tiếng gọi: “Mau lấy kéo lại đây sửa
cho mợ ba! Tôi nhớ trong phòng này có cái kéo con đấy.” Đoạn lại gọi:
“Tiểu Song! Lựu Hỷ! Mau lại đây!” Lan Tiên đứng dậy nói: “Chị hai khỏi
phải mất công, em tự về phòng mình gọt lấy.” Rồi nhoai người đi ra. Thất
Xảo ngồi ngay xuống chiếc ghế của Lan Tiên, tay chống vào má, rướn cao
lông mày, liếc nhìn Quý Trạch nói: “Thím ấy giận tôi đấy à?” Quý Trạch
cười đáp: “Cô ấy giận chị làm gì?” Thất Xảo nói: “Tôi đang định hỏi thế...
lẽ nào tôi nói sai câu gì chăng? Giữ chú ở nhà là xấu ư? Thím ấy lại bằng
lòng để chú ra ngoài chơi sao?” Quý Trạch cười nói: “Cái nhà này từ anh
cả, chị dâu cả trở đi, đều đồng lòng muốn quản giáo tôi, chẳng qua là sợ tôi
tiêu lạm tiền quỹ chung thôi.” Thất Xảo đáp: “A di đà Phật! Tôi không dám
chắc người khác có cái tâm ấy không, nhưng tôi thì chắc chắn không nghĩ
thế. Dù chú thua trắng tay, phải cầm nhà bán đất, tôi mà chỉ hơi cau mày, thì
tôi không phải chị dâu chú. Ai bảo chúng ta là cốt nhục một nhà? Tôi chẳng
qua lo cho thân chú thôi.” Quý Trạch cười khì một tiếng đáp: “Tôi tự lo cho
thân tôi, khỏi cần chị phải lo?” Thất Xảo nói với giọng run run: “Con người
ta, sức khỏe là quan trọng nhất. Chú nom bộ dạng anh hai chú, còn ra dáng
người không? Có thể coi anh ấy là người không?” Quý Trạch nghiêm mặt
lại nói: “Anh hai không thể so với tôi được, anh ấy sinh ra đã thế, đâu phải
tự hủy hoại mình. Anh ấy là người đáng thương, tất cả đều trông cậy vào
chị săn sóc anh ấy thôi.” Thất Xảo đứng thẳng dậy, hai tay vịn vào bàn, mi
mắt trễ xuống, nửa khuôn mặt phía dưới run lên như thể trong miệng đang
ngậm một ngụm dầu sáp nóng bỏng, thẽ thọt nói hai câu: “Chú đi sang ngồi
cạnh anh chú thử đi! Đi sang ngồi cạnh anh chú thử đi!” Thất Xảo thử ngồi
xuống bên cạnh Quý Trạch, chỉ ké ở một góc ghế, đoạn đặt tay lên đùi anh
ta, nói: “Chú đã chạm vào da thịt anh ấy chưa? Nó nhẽo và bì bì giống như
chân người ta lúc bị tê, sờ lên trên thì cảm giác nó...” Mặt Quý Trạch biến
sắc, song anh ta vẫn cười khẩy một cái, khom lưng xuống, thò tay miết vào
chân Thất Xảo: “Phải xem xem chân chị giờ có tê không đã!” Thất Xảo
đáp: “Giời ơi! Chú chưa sờ vào da thịt anh ấy, chú không biết cơ thể của
người khỏe mạnh tốt đẹp đến nhường nào đâu...” Thất Xảo tuột khỏi ghế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.