CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 223

khàng. Khuôn mặt và bộ ngực cứng đờ của cô dâu giữa đám người đột
nhiên rung rung, có thể là do ánh lửa trên cây nến long phượng chập chờn.

Sau ba ngày cưới, Thất Xảo đã chê con dâu đần, những việc không vừa

ý, nhất nhất lôi ra kể lể với họ hàng. Có người khuyên rằng: “Mợ ấy còn trẻ
người non dạ, thím hai phải mất công dạy dỗ mới được. Mà ai bảo con bé
lại thẳng như ruột ngựa thế cơ chứ!” Thất Xảo phì nước bọt: “Bà đừng
tưởng mợ trẻ nhà này thật thà... Vừa gặp mặt Trường Bạch là nó mót ngay
được! Thật đấy! Thím có tin không?” Câu ấy lọt đến tai Chi Thọ, Chi Thọ
tức muốn chết. Song lúc đấy cưới chưa được đầy tháng, Thất Xảo còn giữ
chút ý tứ, về sau, những lời kiểu này bắt đầu nói thẳng trước mặt, Chi Thọ
dở khóc dở cười, nếu cứ trơ mặt ra vờ như không nghe thấy, Thất Xảo liền
đập bàn ca cẩm: “Ăn được miếng cơm trước mặt nàng dâu cũng khó quá
đấy! Hơi một tí là ra cái bộ khó coi!”

Tối hôm ấy, Thất Xảo nằm hút thuốc, còn Trường Bạch chình ình trên

chiếc ghế xô pha đặt trước phản, cắn hạt dưa, trên đài vang lên lời hát của
một vở hý kịch độc diễn, Trường Bạch bưng tập kịch bản Kinh kịch, ngâm
theo từng từ một, ngâm đến cao hứng, liền hất một chân sang bên, vắt lên
lưng ghế, đung đưa chân gõ nhịp phách. Thất Xảo thò chân ra đá cậu ta một
cái, nói: “Anh Bạch ra đây nhồi cho mẹ hai ống.” Trường Bạch đáp: “Tạm
đốt nốt thuốc đi đã, mẹ thì chỉ thích sai con thôi! Làm như trên tay con có
mật không bằng?” Anh chàng vừa nói, vừa vươn vai, uể oải chuyển sang cái
ghế con đặt trước bàn đèn, đoạn xắn ống tay áo lên. Thất Xảo cười nói: “Ta
truyền cho loại nô tài bất hiếu nhà ngươi! Sai ngươi đấy, là cất nhắc ngươi
đấy!” Bà ta lim dim nhìn con trai mình. Bấy nhiêu năm nay trong cuộc đời
bà chỉ có một người đàn ông này thôi. Chỉ có thằng này là bà không sợ nó
lăm le tiền của bà, bởi dù thế nào đi nữa, của nả cũng đều là của nó. Song
le, vì nó là con trai của bà, nên nó còn chẳng bằng một nửa... giờ thì ngay cả
một nửa người ấy, bà ta cũng không giữ nổi nữa, nó đã lấy vợ. Trường Bạch
là gã trai trẻ gầy gò trắng trẻo, lưng hơi gù, đeo cặp kính dát vàng sợi,
đường nét trên mặt đâu ra đấy, thường mỉm cười một cách bâng quơ, hễ mở
miệng là lóe ra một thứ ánh sáng, chẳng rõ là do quá nhiều bọt mép hay là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.