CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 229

bụng vừa tức vừa thấy nực cười, bèn mở chiếc túi da xách tay cẩn bạc, kiểm
lại một lượt, lấy cớ là quên mang gương trang điểm, một mình quay vào
phòng mẹ đẻ, ngồi kể lể một hồi, rồi nói: “Tối nay có phải là anh họ Đồng
ấy mời cơm đâu, chị ấy làm cao với ai cơ chứ? Con cũng chán khuyên chị
ấy rồi, chị ấy thích thì sáng mai hẵng đến, chẳng liên quan đến con nữa.”
Lan Tiên bảo: “Con xem con có lẩm cẩm không! Người hẹn là con, mai mối
cũng là con, con không liên quan thế nào được? Mẹ đã trách con bao lần
rồi... đáng lẽ con cũng phải sớm hiểu chứ, cái kiểu nửa mùa, dở dở ương
ương của chị An con giống y như của mẹ nó. Chốc nữa hay dở gì thì người
ta cũng bảo đó là chị con, con có mất mặt cũng đáng đời, ai bảo con dính
vào cái chuyện thị phi này làm gì, vơ vào người rồi lại điên đầu lên?”
Trường Hinh bặm môi ngồi lại trong phòng mẹ hồi lâu. Lan Tiên cười nói:
“Tình hình này, chắc chị con đợi có người giục mới đi đây.” Trường Hinh
đáp: “Con còn lâu mới đi giục chị ấy!” Lan Tiên nói: “Ngốc ạ, con giục thì
có tác dụng gì? Chị con đang đợi điện thoại đầu dây bên kia kìa!” Trường
Hinh cười phá lên: “Có phải cô dâu đâu mà phải giục năm lần bảy lượt mới
lên kiệu!” Lan Tiên nói: “Dù gì thì con cứ gọi một cú điện thoại đến nhà
hàng bảo họ gọi điện lại, chẳng phải xong xuôi hay sao? Sắp chín giờ rồi,
cứ nấn ná thêm thì chắc hỏng việc mất!” Trường Hinh đành phải làm theo
lời mẹ, bên này mới chịu lên đường.

Ngồi trong xe hơi, Trường An vẫn còn hào hứng, nói cười tíu tít, vậy mà

vào trong quán thì đột nhiên căng thẳng, nép sau Trường Hinh, rón rén
bước vào phòng, rụt rè cởi chiếc áo choàng có mũ chùm bằng lông đà điểu
màu xanh táo xuống, cúi đầu ngồi ngay ngắn, nhón lấy một quả hạnh nhân,
cứ cách hai phút lại khẽ cắn một phần mười, nhai từ tốn. Cô nàng đến đây
là để cho người ta ngắm mà lại. Trường An cảm thấy cách ăn vận từ đầu
đến chân của mình không có chỗ nào hớ hênh để mà chê bai, cho dù người
ta có săm soi cũng không ngại, nhưng cơ thể cô nàng lại mới chính là thứ
thừa ra, muốn rúm lại cũng chẳng biết rúm vào đâu, từ đầu chí cuối chỉ ngồi
nín lặng ăn hết bữa cơm. Đợi đến khi đồ ngọt được mang lên, Trường Hinh
mới kéo chị họ tới bên cửa sổ ngắm cảnh đường phố, rồi kiếm cớ đi chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.