CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 236

không phải con của mẹ cô, chắc chắn không thể nào hiểu rõ ràng về con
người của mẹ cô được. Nếu cả đời này anh không phải gặp mẹ cô, thì hay
biết mấy, có điều anh sớm muộn cũng sẽ phải biết bà. Đây là cả một câu
chuyện dài, chỉ có nghìn năm làm trộm, chứ làm gì có chuyện phòng trộm
nghìn năm, cô biết mẹ cô sẽ còn tung ra thủ đoạn gì đó nữa? Sớm muộn
cũng sẽ ầm ĩ lên, sớm muộn cũng sẽ đổ vỡ. Đây là quãng thời gian tươi đẹp
trọn vẹn nhất của đời cô, chẳng thà để cô sớm tự kết thúc nó, còn hơn để
người khác chắp vào nó một cái đuôi kinh tởm. Một cử chỉ đẹp đẽ nhưng
thê lương... Cô biết cô sẽ nuối tiếc, cô biết cô sẽ nuối tiếc, nhưng cô hơi
nhướng lông mày, ra điều mặc kệ, nói: “Mẹ đã không bằng lòng với hôn sự
này, để con đi hủy hôn với họ là xong.” Thất Xảo đang khóc, bỗng nhiên
nín bặt, ngập ngừng một lát, rồi lại khóc òa lên.

Trường An trấn tĩnh lại, ra gọi điện cho Đồng Thế Phương. Thế Phương

hôm ấy không rảnh, hẹn trưa hôm sau gặp. Trường An sợ nhất là cái đêm
xen giữa này, một phút, một khắc, rồi một khắc, cứ thế gặm nhấm dần vào
trái tim cô. Ngày hôm sau, ở chỗ cũ trong công viên, Thế Phương mỉm cười
bước ra đón, không chào cô, đối với anh, như thế là một biểu hiện thân mật.
Hôm nay dường như anh đặc biệt chú ý đến cô, khi sánh vai đi bên nhau,
anh nhiều lần nhìn mặt cô. Ánh nắng chiếu chói chang, Trường An càng
cảm thấy mí mắt sưng lên, không tài nào ngẩng lên được. Nhân lúc anh
không nhìn cô, cô nói hết đi vậy. Cô nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng “anh
Phương”, nhưng Đồng Thế Phương không nghe thấy. Vậy thì, nhân lúc anh
đang nhìn cô thì nói hết đi vậy. Cô ngỡ ngàng, trên mặt cô vẫn mỉm được
nụ cười, nói khẽ: “Anh Phương này, em nghĩ... chuyện của chúng mình có
lẽ... có lẽ để sau hẵng hay anh ạ! Em thực sự xin lỗi!” Cô tháo nhẫn ra nhét
vào tay anh, chiếc nhẫn lạnh ngắt, bàn tay lạnh ướt. Cô rảo bước bước đi,
anh đứng sững ra một lúc rồi đuổi theo, hỏi: “Vì sao? Anh có chỗ nào chưa
vừa lòng em sao?” Trường An nhìn thẳng về phía trước, lắc đầu. Thế
Phương nói: “Vậy thì tại sao chứ?” Trường An đáp: “Mẹ em...” Thế
Phương nói: “Mẹ em còn chưa từng gặp anh.” Trường An đáp: “Em đã nói
với anh rồi, không phải vì anh. Hoàn toàn không liên quan gì đến anh. Mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.