CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 25

tiếng: “Lại có những lời nhảm nhí vậy à!” Liễu Nguyên đáp: “Không nói thì
lại trách tôi không nói gì, nói rồi lại chê tôi nói nhảm!” Lưu Tô cười: “Tôi
hỏi anh, vì sao anh không muốn tôi tới vũ trường nhảy?” Liễu Nguyên đáp:
“Đàn ông thông thường đều thích dạy cho đàn bà hư đi, sau đó lại thích cảm
hóa người đàn bà hư, khiến người ta trở thành đàn bà ngoan. Tôi thì chẳng
làm những việc rỗi hơi như thế. Tôi nghĩ đàn bà ngoan cứ thật thà một chút
thì tốt.” Lưu Tô liếc nhìn anh ta nói: “Anh tưởng anh không giống với
người khác sao? Tôi thấy anh cũng ích kỷ giống họ thôi.” Liễu Nguyên
cười nói: “Ích kỷ thế nào nhỉ?” Lưu Tô nghĩ bụng: “Người đàn bà lý tưởng
nhất của anh là người đàn bà vừa trong trắng thanh lịch lại vừa cợt nhả.
Trong trắng thanh lịch là đối với người ngoài. Cợt nhả là đối với bản thân
anh. Nếu tôi là người đàn bà ngoan hẳn, anh chắc chắn sẽ chẳng để ý đến
đâu!” Cô nghiêng đầu cười với Liễu Nguyên: “Anh muốn tôi là một người
đàn bà ngoan trước mặt người ngoài, và làm một người đàn bà hư hỏng
trước mặt anh.” Liễu Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Không hiểu!”
Lưu Tô giải thích lại: “Anh muốn tôi xấu với người khác, chỉ tốt với mình
anh.” Liễu Nguyên cười nói: “Sao lại đảo ngược lại vậy? Càng nói càng
khiến người ta lú lẫn đây này!” Anh ta lại trầm ngâm một lúc rồi nói: “Câu
em nói không đúng.” Lưu Tô cười đáp: “Ồ! Anh đã hiểu rồi!” Liễu Nguyên
nói: “Em tốt cũng được, xấu cũng xong, tôi không muốn em thay đổi. Khó
có thể gặp được một người phụ nữ Trung Hoa đích thực như em.” Lưu Tô
khẽ thở dài nói: “Tôi chỉ là một người lỗi thời mà thôi.” Liễu Nguyên nói:
“Người phụ nữ Trung Hoa đích thực là người phụ nữ đẹp nhất trên đời, vĩnh
viễn không bao giờ lỗi thời.” Lưu Tô cười đáp: “Một người kiểu mới như
anh...” Liễu Nguyên nói: “Con người kiểu mới mà em nói, chắc là chỉ
người theo kiểu Tây. Tôi quả không thể được coi là một người Trung Hoa
thực sự, mãi đến mấy năm gần đây tôi mới dần dần được Hoa hóa thôi.
Nhưng em biết đấy, người nước ngoài nào bị Hoa hóa, một khi đã bảo thủ,
thì còn bảo thủ hơn bất kỳ ông đồ Nho nào.” Lưu Tô cười đáp: “Anh bảo
thủ, tôi cũng bảo thủ. Anh đã từng nói, khách sạn Hồng Kông là vũ trường
bảo thủ nhất...” Họ cùng bật cười, tiếng nhạc cũng vừa vặn ngừng lại. Liễu
Nguyên dìu cô quay lại chỗ ngồi, mỉm cười nói với mọi người: “Bạch tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.