CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 27

rồi, em là người Trung Hoa chính cống, vậy đương nhiên là khác với người
Thượng Hải trong ấn tượng của cô ta.”

Cả hai người ngồi lên xe, Liễu Nguyên lại nói: “Em đừng có nhìn bộ

dạng quý phái của cô ta. Cô ta ra ngoài khoe mẽ rằng mình là con gái ruột
của vương công Kelihina Kerampa, chỉ vì vương phi bị thất sủng, được ban
cho chết, nên cô ta cũng bị trục xuất khỏi biên giới, cứ lang bạt mãi, không
về nước được. Thực ra, việc không thể về nước là có thật, những việc còn
lại thì chẳng có ai có thể chứng thực được.” Lưu Tô nói: “Cô ấy đến
Thượng Hải lần nào chưa?” Liễu Nguyên đáp: “Người ta cũng có tiếng ở
Thượng Hải lắm đấy. Sau theo một ông người Anh đến Hồng Kông. Em
thấy cái lão già đứng sau lưng cô ta không? Hiện tại ông này đang nuôi cô
ta.” Lưu Tô cười nói: “Đàn ông các anh là vậy đấy. Trước mặt ai cũng
chẳng tâng bốc, sau lưng thì nói cô ấy không ra gì. Một ả góa bụa nghèo
nàn như tôi, xét về thân phận còn chẳng bằng cô ấy, chẳng biết đối với
người ngoài anh sẽ nói gì về tôi nữa!” Liễu Nguyên cười đáp: “Ai dám một
hơi nhắc tên hai cô cùng lúc?” Lưu Tô bĩu môi nói: “Chắc là vì tên của cô
ấy dài quá. Nói một hơi chẳng hết.” Liễu Nguyên nói: “Em yên tâm. Em là
người thế nào, tôi sẽ đối xử với em như thế, chắc chắn là vậy!” Lưu Tô tỏ
vẻ yên tâm, tựa người vào cửa xe, thấp giọng: “Thật sao?” Câu nói này của
anh ta, dường như không phải đang nói xấu cô, bởi cô dần dần cảm nhận
được, khi hai người ở riêng bên nhau, anh luôn nhã nhặn lịch thiệp, ra bộ
chính nhân quân tử. Chẳng hiểu vì sao, sau lưng mọi người anh ta điềm
đạm đứng đắn là vậy, còn trước mặt mọi người, anh ta lại thích phóng túng
buông tuồng. Cô nhất thời không hiểu đây rốt cuộc là tính khí kỳ quái của
anh hay phía sau còn có mưu đồ gì.

Tới Vịnh Nước Nông, anh đỡ cô xuống xe, rồi chỉ vào rừng cây rậm rịt

bên cạnh đường nói: “Em nhìn cây kia, đó là giống cây chỉ có ở miền Nam.
Người Anh gọi nó là ‘cây hoa lửa rừng’.” Lưu Tô đáp: “Hoa nó màu đỏ ạ?”
Liễu Nguyên trả lời: “Ừ, màu đỏ!” Trong bóng tối, Lưu Tô không nhìn ra
sắc đỏ, nhưng dựa vào trực giác cô biết rằng màu đỏ ấy không thể đỏ hơn
được nữa, nó đã đỏ đến nỗi không thể gom giữ lại, từng lùm từng lùm hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.