CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 29

vui. Chắc em cũng đã tiếp xúc đủ với những con người xấu, những việc xấu
xung quanh ta rồi. Nhưng, nếu đây là lần đầu tiên em gặp họ, em chắc chắn
sẽ thấy chướng mắt, và càng khó chịu hơn. Tôi cũng vậy, lúc tôi về Trung
Quốc thì đã 24 tuổi. Tôi đã có rất nhiều giấc mơ đẹp về quê hương mình.
Em có thể tưởng tượng được tôi đã thất vọng đến thế nào. Tôi không chịu
đựng nổi cú sốc này, và trượt dốc một cách mất tự chủ. Em... nếu như em
quen biết tôi của ngày xưa, có lẽ em sẽ thông cảm được cho tôi của hôm
nay.” Lưu Tô thử tưởng tượng lại lần đầu tiên cô gặp chị dâu nhà anh Tư.
Cô bỗng nhiên nói lớn: “Như vậy vẫn tốt hơn, lần đầu có nhìn thấy những
thứ xấu xa hơn nữa, bẩn thỉu hơn nữa, thì đó vẫn chỉ là những thứ bên ngoài
anh, những người bên ngoài anh. Nhưng nếu anh ở bên trong đó lâu ngày,
anh làm sao phân biệt được rõ phần nào là họ, phần nào là bản thân anh?”
Liễu Nguyên im lặng, một lúc sau mới nói: “Có lẽ em nói đúng. Có lẽ
những lời này của tôi chỉ là cái cớ, tôi tự bỡn cợt mình.” Đột nhiên anh ta
lại cười phá lên nói: “Thực ra tôi chẳng cần thiết phải viện cớ làm gì! Tôi
thích chơi bời - tôi có tiền, có thời gian, còn phải tìm lý do nào khác nhỉ?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi lại bực dọc, nói với cô: “Bản thân tôi cũng
không hiểu được tôi - nhưng tôi muốn em hiểu tôi! Tôi muốn em hiểu tôi!”
Ngoài miệng anh ta nói như vậy, nhưng trong lòng đã tuyệt vọng từ lâu,
song vẫn cố chấp, vẫn nói với một giọng khẩn khoản: “Tôi muốn em hiểu
tôi!”

Lưu Tô bằng lòng thử xem. Trong một mức độ nào đó, cô có thể bằng

lòng với mọi thứ. Cô ngả mặt quay sang phía anh ta, nhỏ giọng đáp lời:
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Cô an ủi anh, song bất chợt nghĩ tới khuôn mặt
đang tắm trong ánh trăng của mình, khuôn mặt yêu kiều, mắt và lông mày
đẹp đến không tưởng, đẹp đến mênh mang, cô từ từ cúi đầu xuống. Liễu
Nguyên bật cười khúc khích, anh đổi giọng, cười nói: “Đúng rồi, em đừng
quên, sở trường của em là cúi đầu nhé. Nhưng cũng có người nói, chỉ những
cô bé độ mười tuổi mới quen cúi đầu. Những người quen cúi đầu, luôn thích
cúi đầu. Cúi đầu nhiều năm, có lẽ trên cổ cũng có nếp nhăn.” Lưu Tô đổi
sắc mặt, bất giác đưa tay xoa cổ, Liễu Nguyên cười nói: “Đừng cuống, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.