CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 31

rinh dưới ánh mặt trời, trông như dòng suối ngập tràn ánh sáng. Dưới gốc
cây cũng có đài phun nước, nhưng không được hùng vĩ và tươi đẹp như vậy.
Liễu Nguyên hỏi: “Ông bà Từ hôm nay định chơi gì?” Lưu Tô đáp: “Nghe
nói là định đi tìm nhà.” Liễu Nguyên nói: “Tìm nhà là việc của họ, ta chơi
là việc của ta. Em thích ra bờ biển hay vào thành phố chơi?” Chiều hôm
trước Lưu Tô đã lấy kính viễn vọng quan sát bãi biển xung quanh, trai gái
ăn vận đồ bơi xanh xanh đỏ đỏ, quả nhiên náo nhiệt vô cùng, chỉ có điều
hành động của họ hơi tự do thái quá, cô không khỏi dè chừng, bèn đề nghị
vào thành phố. Họ bắt một chiếc xe hơi của khách sạn vào khu trung tâm.

Liễu Nguyên dắt Lưu Tô vào nhà hàng Đại Trung Hoa ăn cơm. Lưu Tô

thoạt nghe, thấy những người phục vụ đều nói tiếng Thượng Hải, xung
quanh cũng đều nghe thấy tiếng quê mình, bất giác kinh ngạc hỏi: “Đây là
quán Thượng Hải hả anh?” Liễu Nguyên người nói: “Em không nhớ nhà
sao?” Lưu Tô cười nói: “Nhưng... đến Hồng Kông mà lại đi ăn đồ ăn
Thượng Hải, hình như hơi ngốc thì phải.” Liễu Nguyên đáp: “Đi cùng em,
tôi thích làm những việc ngốc nghếch. Thậm chí là bắt xe điện đi một vòng,
xem một bộ phim đã xem tới hai lần...” Lưu Tô nói: “Bởi vì anh bị lây bệnh
ngốc của tôi rồi, phải không?” Liễu Nguyên cười nói: “Em muốn giải thích
sao cũng được.”

Ăn xong, Liễu Nguyên đưa chiếc cốc thủy tinh lên uống nốt chỗ trà còn

lại, rồi nâng cao chiếc cốc, ngắm nghía bên trong. Lưu Tô hỏi: “Có gì đáng
coi vậy, cho tôi xem với.” Liễu Nguyên đáp: “Em chĩa về hướng có ánh
sáng nhìn xem, quang cảnh bên trong khiến tôi nhớ đến khu rừng ở Mã
Lai.” Bã trà còn lại trong cốc dạt sang một bên, những mẩu lá trà màu lục
bám trên thành cốc ngả về một phía, dưới ánh sáng, trông như một cây
chuối sống động. Đám lá trà đọng dưới đáy cốc, đan xen, chất chồng, trông
như những vạt cỏ bồng bò lan mặt đất. Lưu Tô nhìn lên phía trên, Liễu
Nguyên nhoài người chỉ trỏ. Cách một lớp thủy tinh xanh ngắt, Lưu Tô
bỗng thấy đôi mắt của Liễu Nguyên như đang tủm tỉm nhìn mình, cô buông
chiếc cốc xuống, cười. Liễu Nguyên nói: “Tôi đưa em đi Mã Lai nhé!” Lưu
Tô đáp: “Đi làm gì?” Liễu Nguyên nói: “Về với thiên nhiên.” Anh ta ngẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.