CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 33

rằng, ngay đến tay cô, anh cũng khó khi nào chạm phải. Cô luôn cảnh giác,
sợ anh đột ngột gỡ mặt nạ ra, tấn công cô một cách bất ngờ, vậy mà ngày lại
qua ngày, anh vẫn duy trì phong độ quân tử, cô như gặp phải một địch thủ
lớn, nhưng rốt cục phía địch vẫn chẳng có động tĩnh gì. Ban đầu cô cảm
thấy bất an, giống như bị hẫng một bậc cầu thang khi bước xuống lầu, trong
lòng thấp thỏm nặng nề, nhưng sau rồi cũng thành quen.

Chỉ có một lần nọ, trên bờ biển. Khi ấy Lưu Tô đã quen Liễu Nguyên

hơn một chút, cảm thấy đi dạo bờ biển cùng anh cũng chẳng có vấn đề gì,
bởi vậy họ ở đó suốt cả buổi chiều, họ ngồi bên nhau trên bãi cát, một
người quay mặt về phía Đông, còn một người quay mặt về phía Tây, Lưu
Tô phàn nàn có muỗi. Liễu Nguyên nói: “Không phải muỗi, chỉ là một loại
côn trùng nhỏ thôi, gọi là con nhặng cát, vết nó cắn chỉ là một chấm đỏ bé
xíu, trông như nốt ruồi đỏ thôi.” Lưu Tô lại phàn nàn: “Ánh nắng này thật
khó chịu.” Liễu Nguyên nói: “Phơi nắng một chút nữa, rồi ta vào lán nghỉ,
tôi thuê một lán ở đó rồi.” Mặt trời khát nước, hút ừng ực lấy nước biển, sau
đó súc miệng, nhổ ra, phát ra những tiếng rào rào, lượng nước trên người
cũng bị mặt trời hút sạch, người trở thành phiến lá khô màu vàng, nhẹ bẫng.
Lưu Tô dần dần cảm thấy chóng mặt nhưng sảng khoái một cách lạ thường,
song cô vẫn không thể chịu đựng được hơn, lại một lần nữa kêu lên: “Muỗi
đốt!” Cô quay đầu lại, lấy tay vỗ lên tấm lưng trần của mình. Liễu Nguyên
cười nói: “Làm vậy mất sức lắm. Để tôi vỗ giùm em, em vỗ giùm tôi.” Lưu
Tô quả nhiên chăm chú rình muỗi, vỗ thẳng lên cánh tay của Liễu Nguyên,
kêu lên: “Giời ạ, để nó chạy thoát rồi!” Liễu Nguyên cũng để ý bắt muỗi
giùm cô. Hai người cứ thế vỗ lưng nhau đen đét, tiếng cười quyện lại làm
một. Lưu Tô đột nhiên bị sàm sỡ, cô đứng dậy đi về khách sạn, Liễu
Nguyên lần này không đuổi theo. Lưu Tô đi đến dưới tán cây, đứng trên con
đường đá giữa hai mái lán lau thì dừng lại, rũ cát trên váy ngắn rồi quay đầu
lại nhìn, Liễu Nguyên vẫn ở chỗ cũ, nằm ngửa mặt lên trời, hai tay đan sau
gáy, rõ ràng anh lại đang nằm mơ trong ánh mặt trời, người đã khô như
chiếc lá vàng. Lưu Tô về tới khách sạn, từ cửa sổ lấy kính viễn vọng nhòm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.