CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 34

ra, lần này, nằm bên cạnh anh có một người con gái, tóc tết quấn quanh đầu.
Dẫu Sahetini có cháy ra tro, Lưu Tô vẫn nhận ra được.

Từ hôm ấy, cả ngày Liễu Nguyên quấn quanh Sahetini, chừng như anh

ta quyết tâm lạnh nhạt với Lưu Tô vậy. Lưu Tô vốn đã quen ngày nào cũng
ra ngoài, giờ bỗng dưng rảnh rang, trước mặt bà Từ cũng chẳng biết nói cớ
gì, đành bảo là bị trúng gió, phải ở trong phòng hai ba ngày. May mà ông
trời cũng có mắt, đổ xuống một trận mưa rả rích liên thiên, đỡ phải lấy cớ,
cũng chẳng cần phải ra khỏi nhà. Một buổi chiều nọ, cô cầm ô đi dạo một
vòng quanh vườn hoa của khách sạn, trời đã sẩm tối, đoán chừng nhà bà
_Từ đi xem nhà cũng sắp về, cô bèn ngồi dưới hiên đợi họ, chiếc ô giấy dầu
tươi tắn mở rộng gá lên lan can, che khuất khuôn mặt cô. Chiếc ô nền hồng,
bên trên có hình vẽ lá sen màu thạch lục, từng giọt nước mưa men theo gân
ô trượt xuống. Trận mưa này rất lớn. Trong mưa vẳng lại tiếng xe hơi xoèn
xoẹt, một bầy trai gái nói cười hỉ hả dìu dắt nhau bước lên thềm, người đi
đầu chính là Liễu Nguyên. Sahetini được anh ta dìu lên, trông thật thảm hại,
trên cặp chân trần lấm tấm những bùn. Cô ta cởi chiếc mũ cói xuống, làm
rớt một đống nước xuống đất. Liễu Nguyên liếc thấy ô của Lưu Tô, bèn ra
nói chuyện mấy câu với Sahetini ở cầu thang, Sahetini một mình bước lên
lầu, Liễu Nguyên tới bên Lưu Tô, lấy khăn mùi xoa không ngừng lau những
vệt nước trên mặt trên người. Lưu Tô và anh vẫn hàn huyên với nhau vài
câu. Liễu Nguyên ngồi xuống nói: “Nghe nói hai hôm trước em mệt à?”
Lưu Tô đáp: “Chỉ bị cảm gió thôi.” Liễu Nguyên nói: “Thời tiết mấy ngày
nay thật khó chịu. Vừa nãy bọn tôi tới du thuyền của cái ông người Anh, ăn
uống ở đó, rồi chạy thuyền tới đảo Thanh Y.” Lưu Tô buột miệng hỏi Liễu
Nguyên về cảnh trí trên đảo. Đang nói chuyện, Sahetini lại từ trên lầu bước
xuống, cô ta đã thay một bộ đồ Ấn Độ, khoác một chiếc áo choàng không
tay màu vàng trứng, dài chấm đất, trên vai áo choàng có đính những dải hoa
bằng sợi bạc rộng cỡ hai tấc. Cô ta cũng tựa vào lan can, lựa một chiếc bàn
ở quãng xa ngồi xuống, một tay thong dong gá lên lưng ghế, móng tay sơn
nhũ màu bạc. Lưu Tô cười nói với Liễu Nguyên: “Anh còn không qua đó
đi?” Liễu Nguyên cười nói: “Người ta là hoa đã có chủ rồi.” Lưu Tô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.