CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 32

lại một chút, rồi nói: “Chỉ là, tôi không tưởng tượng được cảnh em mặc
xường xám chạy trong rừng trông sẽ thế nào... Nhưng tôi cũng không tưởng
tượng được cảnh em không mặc xường xám.” Lưu Tô vội tối sầm mặt
xuống: “Anh đừng nói linh tinh!” Liễu Nguyên nói: “Tôi nói rất đứng đắn
đấy. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã cảm thấy em không nên mặc loại áo dài hở
vai này rồi, nhưng em cũng không nên mặc đồ Tây. Xường xám Mãn Châu
có lẽ thích hợp hơn, chỉ có điều đường nét trông lại quá cứng.” Lưu Tô đáp:
“Nói tóm lại, người xấu ăn vận thế nào trông vẫn không thuận mắt!” Liễu
Nguyên cười nói: “Em đừng hiểu lầm, ý tôi là: trông em không giống người
của thế giới này. Em có rất nhiều cử chỉ gợi không khí romantic, rất giống
diễn Kinh kịch.” Lưu Tô cong mày lên, cười nhạt: “Diễn Kinh kịch, một
mình tôi cũng chẳng diễn được! Tôi đâu có thích làm bộ làm tịch - cũng là
bất đắc dĩ thôi. Người ta đùa giỡn tôi, nhưng tôi không đùa giỡn với người
ta, người ta coi tôi là con ngốc, tìm tôi để bắt nạt!” Liễu Nguyên nghe
những lời này, vẻ mặt cũng hơi ủ dột, anh nhấc chiếc cốc không lên, thử
uống một ngụm, rồi lại đặt xuống, than thở: “Vâng! Đều trách tôi cả. Tôi
giả vờ giả vịt quen rồi, cũng vì mọi người đều giả vờ với tôi. Chỉ riêng với
em, tôi đều nói những câu thật lòng, nhưng em không nghe ra.” Lưu Tô
đáp: “Tôi đâu phải con sâu trong bụng anh.” Liễu Nguyên nói: “Vâng. Đều
trách tôi cả. Nhưng tôi quả thực đã hết sức nhọc lòng vì em. Lần đầu tiên
gặp em ở Thượng Hải, tôi đã nghĩ, nếu tách rời những người nhà em ra, có
lẽ em sẽ tự nhiên hơn. Chờ mong mòn mỏi mãi em mới đến Hồng Kông...
Lúc này, tôi lại muốn đưa em đến Mã Lai, đến khu rừng nguyên sinh...”
Liễu Nguyên cười với chính mình, giọng nghẹn ngào, trầm đục, đang cười
tự nhiên dừng lại, anh gọi người phục vụ tới tính tiền. Họ trả xong tiền liền
ra về, Liễu Nguyên đã trở về trạng thái ban đầu, lại bắt đầu với giọng điệu
của giới thượng lưu - một thứ giọng điệu cực kỳ lịch thiệp.

Hằng ngày anh đều theo cô đi khắp nơi, vui chơi đủ mọi trò, xem phim,

xem kịch Quảng, đến sòng bạc, đến nhà hàng Carostar, nhà hàng Tư Hào,
quán café Thanh Điểu, hiệu lụa Ấn Độ, quán ăn Tứ Xuyên hiệu Cửu Long...
Buổi tối họ thường đi dạo đến tận khuya, bản thân cô cũng không thể tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.