CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 40

giếm thêm nữa, thế là thẳng thắn công bố rộng rãi, mở cửa sổ rống ầm ĩ lên,
rồi vỗ đùi đánh đét cảm khái kể lể một phen. Bấy nhiêu thứ thủ tục ấy, họ
cũng phải vất vả bận bịu trong cả một mùa thu, bởi vậy lần lữa không đưa
ra hành động dứt khoát xử lý Lưu Tô. Bản thân Lưu Tô cũng thừa biết, lần
này cô về, vị thế đã khác hẳn ngày trước. Cô và cái gia đình này đã đoạn
tuyệt tình nghĩa từ lâu rồi. Cô cũng đã từng nghĩ ra ngoài tìm lấy một việc
lặt vặt, làm kiếm bát cơm. Dẫu khổ hơn nữa, cũng còn hơn phải chịu ấm ức
trong cái nhà này. Nhưng nếu tìm dăm ba cái nghề thấp kém, thì lại đánh
mất đi thân phận của một tiểu thư đài các. Thân phận ấy, có ăn vào cũng vô
vị, song vứt đi lại tiếc. Đặc biệt là lúc này, đối với Liễu Nguyên, cô vẫn
chưa tuyệt vọng, cô không thể tự hạ thấp giá trị của bản thân mình được,
bằng không anh ta sẽ càng có cớ để cự tuyệt lấy cô. Bởi vậy bất luận thế
nào cô cũng phải nhẫn nhịn một thời gian.

Đến cuối tháng Mười một, Phạm Liễu Nguyên quả nhiên đánh điện từ

Hồng Kông lại. Tờ điện báo ấy, người trong Bạch công quán đều truyền tay
nhau xem hết. Bà cụ Bạch sau đó mới gọi Lưu Tô lại, đưa tận tay cho cô.
Điện báo chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: “Xin hãy tới Hồng Kông. Vé tàu đã nhờ
Thông Thế Long mua rồi.”
Bà cụ Bạch thở dài một hơi, nói: “Anh ta đã gọi
con đi, thì con đi đi!” Cô ti tiện đến vậy ư? Cô rớt nước mắt. Vừa rơi nước
mắt, cô đột nhiên mất đi sự khống chế, cô phát hiện ra mình đã không thể
nào nhẫn nhịn được hơn nữa. Một mùa thu mà cô đã già đi hai tuổi - cô
không thể chống lại được sự già nua nữa! Thế rồi cô rời khỏi nhà đến Hồng
Kông lần thứ hai. Lần đi này, cô đã đánh mất cảm giác mạo hiểm vui sướng
của lần đầu, cô đã thất bại. Cố nhiên, mọi người đều thích bị khuất phục,
nhưng điều đó chỉ hạn chế trong một phạm vi nào đó. Nếu cô thuần túy bị
chinh phục bởi phong độ và sức hấp dẫn của Liễu Nguyên, điều đó sẽ khỏi
cần phải nói, nhưng trong đó còn pha tạp áp lực gia đình - đây mới chính là
phần đau khổ nhất.

Liễu Nguyên đứng đón cô ở bến tàu dưới làn mưa bụi mịt mờ. Anh nói

chiếc áo mưa pha lê màu xanh của cô giống như một chiếc lọ, rồi chua thêm
một câu: “Đó là lọ thuốc.” Cô tưởng rằng anh đứng đó chế giễu sự yếu ớt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.