CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 41

của cô, nhưng anh lại ghé tai cô nói thêm một câu nữa: “Em là thuốc để
chữa bệnh cho anh.” Cô đỏ mặt, lườm Liễu Nguyên.

Anh đặt lại căn phòng ngày trước cho cô. Đêm hôm ấy, khi cô về phòng,

cũng đã là hai giờ. Sau khi trang điểm trong phòng tắm xong, cô tắt đèn đi
ra, sực nhớ công tắc đèn trong phòng đặt ở đầu giường, đành phải mò mẫm
bước tới, chân cô bỗng giẫm phải một chiếc giày da trên mặt sàn, suýt nữa
ngã dúi dụi, đang trách mình sơ suất, không cất giày cẩn thận, trên giường
bỗng có tiếng người cười: “Đừng sợ em! Giày của anh đấy!” Lưu Tô ngừng
một lát, hỏi: “Anh đến làm gì?” Liễu Nguyên trả lời: “Anh luôn muốn ngắm
trăng từ cửa sổ phòng em. Bên đây nhìn rõ hơn bên anh.” ...Cú điện thoại
gọi đêm hôm ấy quả thực là do anh gọi - không chỉ là một giấc mơ! Anh
yêu cô. Con người cay độc này, yêu cô, vậy mà anh ta lại đối xử với cô chỉ
như vậy! Cô thấy lạnh lòng, liền quay người đi tới trước bàn trang điểm.
Mảnh trăng cuối tháng Mười một chỉ là một móc câu màu trắng, giống như
hoa sương trên ô cửa kính. Nhưng mặt biển dù sao cũng có một chút hơi
trăng, ánh vào cửa sổ, thứ ánh sáng mong mỏng soi sáng mặt gương. Lưu
Tô chậm rãi gỡ mạng trùm tóc xuống, lấy tay chải tóc, mái tóc rối, những
chiếc kẹp rơi xuống đất kêu leng keng. Lưu Tô đội lại mạng trùm tóc,
miệng ngậm chặt đầu mạng, cau mày cúi xuống nhặt từng chiếc kẹp lên.
Liễu Nguyên đi chân đất đến sau lưng Lưu Tô, một tay khẽ đặt lên đầu,
xoay mặt Lưu Tô lại, rồi hôn lên môi cô. Mạng trùm tóc rớt xuống đất. Đây
là lần đầu tiên anh hôn cô, vậy mà cả hai người đều nghi hoặc đây không
phải lần đầu tiên, bởi trong mộng tưởng của họ việc này đã diễn ra vô số
lần. Trước kia họ có rất nhiều cơ hội - hoàn cảnh thích hợp, tâm trạng thích
hợp; Liễu Nguyên từng nghĩ, Lưu Tô chắc cũng đã nghĩ đến khả năng này.
Vậy mà cả hai đều là những người tinh quái, suy tính quá chi li để rồi cuối
cùng chẳng ai dám mạo hiểm. Lúc này sự việc bỗng dưng trở thành hiện
thực, cả hai đều đờ đẫn. Lưu Tô cảm thấy mình đi đúng một vòng rồi dừng
lại trước gương. Chiếc xường xám cộc tay áp chặt lên mặt gương lạnh. Môi
anh từ đầu chí cuối không hề rời khỏi môi cô. Anh còn đẩy cô vào gương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.