CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 43

chị ta dắt theo. Lưu Tô đi quan sát mọi ngóc ngách trong nhà một lượt, đi
đến đâu bật đèn đến đó. Lớp sơn xanh trên cửa sổ phòng khách vẫn chưa
khô, cô chạm ngón trỏ vào sờ thử, sau đó bôi ngón tay nhơm nhớp lên
tường, bôi một cái liền có một vết sơn xanh bám lại. Sao lại không nhỉ?
Điều này đâu có phạm pháp? Đây là nhà mình cơ mà! Cô cười, rồi in thẳng
dấu tay màu xanh rõ rệt lên bức tường quét vôi màu bồ công anh.

Cô lảo đảo bước vào căn phòng bên cạnh. Một căn phòng trống rỗng,

hết phòng này đến phòng khác, tất cả chỉ là một thế giới trống rỗng. Cô cảm
giác mình có thể bay lên trần nhà. Căn phòng quá trống trải, cô chỉ có thể
đem ánh đèn ra lấp đầy khoảng trống đó. Ánh sáng như vẫn không đủ, ngày
mai cô sẽ nhớ thay mấy bóng đèn có công suất lớn hơn.

Cô bước lên cầu thang. Trống rỗng đến là hay, cô sốt sắng cần một sự

lặng thinh tuyệt đối. Cô đã quá mệt rồi, khiến Liễu Nguyên vui là một việc
quá vất vả, tính khí của anh xưa nay đến cổ quái; đối với cô, vì anh ta yêu
thật lòng nên lại càng cổ quái, lúc nào cũng không vui. Anh đi rồi, đâm ra
lại hay, điều đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì cô chẳng cần ai hết -
kẻ đáng ghét, người đáng yêu, cô nhất loạt bất cần. Từ hồi nhỏ, thế giới của
cô đã quá chật chội. Xô lấn, bon chen, giẫm đạp, ôm vác, từ già chí nhỏ, rặt
những người là người. Một nhà gần hai mươi con người ở chung, bạn có cắt
móng tay trong phòng cũng có người đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy. Vất vả
lắm mới cao chạy xa bay, đến được nơi không có người này. Nếu cô chính
thức làm vợ của Liễu Nguyên, cô sẽ có rất nhiều trách nhiệm, cô sẽ không
rời xa con người được. Nhưng hiện tại, cô bất quá chỉ là tình nhân của Liễu
Nguyên, không lộ diện, cô phải trốn tránh mọi người, mọi người cũng phải
tránh cô. Yên lặng thì yên lặng đấy, chỉ tiếc rằng ngoài con người ra, cô
không còn hứng thú nào khác. Với một chút kiến thức vốn có của mình, dựa
vào chút bản lĩnh ấy, cô có thể làm một người vợ hiền, một người mẹ tận
tâm; nhưng ở đây cô không có đất dụng võ. “Giữ nhà” ư, căn bản làm gì có
nhà để giữ. Trông nom trẻ con ư, Liễu Nguyên đâu cần trẻ con. Sống tiết
kiệm ư, cô chẳng cần phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc. Cô làm sao có thể
tiêu khiển hết quãng thời gian này? Tìm bà Từ đánh bài hay đi xem kịch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.