CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 44

Về sau dần dần mê hát hò, hút thuốc phiện, rồi bước vào con đường của các
bà các mợ? Cô đột nhiên đứng sững lại, ưỡn ngực, hai tay chắp chặt sau
lưng. Làm gì đến nỗi ấy! Cô không phải loại người hạ lưu đó, cô kiềm chế
được bản thân mình. Nhưng... cô có thể kiềm chế để bản thân cô khỏi phát
điên lên không? Ba căn buồng hình chữ Phẩm

(4)

trên lầu và ba căn buồng

hình chữ Phẩm dưới lầu, tất cả đều được bật đèn sáng trưng. Sàn nhà mới
đánh sáp, thành ra ánh đèn chiếu trông sáng loáng. Nhưng không một bóng
người. Hết buồng này đến buồng khác, thét gào trong cơn trống trải... Lưu
Tô nằm lên giường, rồi lại muốn xuống tắt đèn, nhưng lại không cựa quậy
nổi. Sau đó cô nghe thấy tiếng A Túc lê đôi guốc mộc bước lên lầu, vừa đi
vừa tắt đèn bùm bụp, bấy giờ thần kinh căng thẳng của cô mới dần dần
được buông lỏng.

Ngày hôm đó là ngày mồng 7 tháng Mười hai, năm 1941. Ngày mồng 8

tháng Mười hai, tiếng đại bác nổ rền trời. Giữa những tiếng nổ, màn sương
bạc của một sớm mùa đông dần dần tan rã, trên đỉnh núi, trong thung lũng,
cư dân toàn đảo đều ngóng nhìn ra biển, họ nói rằng: “Trận chiến đã bắt
đầu!” Không ai có thể tin được, vậy mà cuối cùng chiến tranh cũng đã nổ
ra. Lưu Tô một thân một mình ở đường Babington, nào có biết gì. Mãi đến
khi A Túc dò hỏi được thông tin từ nhà hàng xóm, cô mới bàng hoàng thức
tỉnh, lúc bấy giờ bên ngoài đã bước vào giai đoạn chiến đấu cam go. Gần
đường Babington có một viện thí nghiệm khoa học, trên nóc dựng một khẩu
pháo cao xạ, pháo đạn không ngừng bay lại, một chuỗi âm thanh nhức nhối
vang lên: “Chíu bằng bằng bằng bằng bằng...” sau đó lại một tiếng “uỳnh”
dội xuống mặt đất. Chuỗi âm thanh “chíu bằng bằng bằng bằng...” đã xé
rách không khí, giật đứt dây thần kinh. Màn trời xanh nhạt bị xé thành từng
mảnh, bay phần phật trong trận gió hàn. Trong gió cùng lúc văng lại vô số
mẩu dây thần kinh đứt gãy.

Căn phòng của Lưu Tô trống rỗng, lòng cô cũng trống rỗng, nhà không

dự trữ lương thực, đâm ra bụng cũng trống rỗng. Trước cảnh vườn không
nhà trống, trận chiến đáng sợ này càng trở nên dữ dội. Gọi điện đến nhà bà
Từ ở gần trường đua ngựa nhưng máy toàn bận, bởi lẽ những người có mắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.