CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 45

điện thoại trong thành phố không ai không bận gọi điện hỏi han xem nơi
nào an toàn, để lên kế hoạch tị nạn. Đến tận chiều Lưu Tô mới gọi được đến
nhà bà ta, nhưng đầu dây bên kia đổ chuông mãi không có người nhấc, chắc
hẳn ông bà Từ đã vội vã bỏ chạy, rời đến vùng nào đó yên bình hơn. Lưu
Tô không có dự định gì, pháo đạn lại vang lên mỗi lúc một kịch liệt. Cỗ
pháo cao xạ gần nhà trở thành tiêu điểm chú ý của máy bay. Tiếng máy bay
vù vù quanh nóc nhà, “vù vù vù...” bay quanh một vòng rồi quành lại, “vù
vù vù...” một cách khổ sở, như chiếc máy xoắn ốc của nha sĩ, gí thẳng vào
nơi sâu thẳm của linh hồn. A Túc ôm đứa con đang khóc rống lên, ngồi ở
bậu cửa phòng khách, chị ta dường như rơi vào trạng thái hôn mê, lắc lư
sang hai bên, rồi lầm rầm hát như mê sảng, vừa dỗ vừa vỗ nhẹ vào người
đứa bé. Ngoài cửa sổ, một loạt đạn “chíu bằng bằng bằng bằng...” lại vang
lên, một tiếng “bùm” cắt phăng một góc mái hiên, cát đá rào rào đổ xuống.
A Túc hét lên một tiếng, bật phắt người dậy, bế con chạy ra ngoài. Lưu Tô
đuổi kịp đến cửa, túm lấy chị ta hỏi: “Chị chạy đi đâu?” A Túc đáp: “Không
ở đây được nữa đâu! Tôi... tôi đưa cháu nó vào cống ngầm tránh đã!” Lưu
Tô nói: “Chị điên rồi hả! Chị muốn chết hả!” A Túc rối rít nói: “Cô thả cho
mẹ con tôi đi đi! Tôi... tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi... không thể chết
được... cứ vào cống ngầm tránh đã...” Lưu Tô ra sức kéo A Túc lại, chị ta
đẩy cô ra, khiến cô ngã nhoài xuống đất, A Túc nhân đó bèn lao ra khỏi
cửa. Đúng lúc này, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, cả thế giới
tối sầm lại, giống như một chiếc hòm to khổng lồ, đóng sập nắp xuống đánh
“rầm” một cái. Vô số nỗi oán hờn đều bị nhốt cả bên trong.

Lưu Tô tưởng mình đã chết, ai ngờ vẫn còn sống. Vừa mở mắt ra, cô

thấy khắp mặt đất phủ đầy mảnh vụn thủy tinh và bóng nắng. Cô cựa mình
bò dậy, đi tìm A Túc, A Túc ôm chặt lấy đứa con, đầu cúi xuống, tì trán vào
bức tường xi măng bên trong cổng, người đờ đẫn vì cú rung chuyển vừa rồi.
Lưu Tô kéo chị ta vào nhà thì nghe thấy phía ngoài inh ỏi, một quả bom rơi
xuống nhà hàng xóm, để lại ngoài vườn một miệng hố lớn. Sau cú nổ lớn
lần này, chiếc hòm lại đóng lại, nhưng chưa được bình yên. Những chuỗi
âm thanh “bằng bằng bằng” tiếp tục vang lên, dường như có người dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.