CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 80

Những ngày quế chưng

(9)

và nỗi sầu thu của A

Xíu

Mùa thu là một bài ca, song tựa như điệu sáo

cất lên từ nhà bếp trong những đêm “quế chưng”,

tới ban ngày lại giống lời hát của trẻ thơ, nóng nực,

chín nồng, trong lành, ẩm ướt.

- Viêm Anh

A Xíu dắt tay bé Bách Thuận, hai mẹ con lần lượt leo từng tầng gác. Từ

trên ban công phía sau của tòa nhà phóng mắt nhìn ra xa, thành phố trở
thành một bình nguyên rộng lớn, vô số nóc nhà xám, đỏ san sát, rặt những
tường hậu, cửa sổ sau, mặt sau ngõ, ngay cả ông giời cũng quay mặt đi, bỏ
lại một mảng âm u, nhạt nhòa không đường nét, đã qua tiết trời tháng Tám
mà vẫn oi bức đến vậy, cũng chẳng hay cao xanh kia có tâm sự gì nữa. Từ
bên dưới nổi lên bao nhiêu âm thanh ồn ã, các loại xe cộ lăn bánh rầm rầm,
trường học gióng chuông inh ỏi, công nhân nện búa xẻ cưa, mô tơ réo kêu
xình xịch, nhưng đều thảng thốt đến lạ, chỉ như gió thoảng qua tai, cơ hồ
chẳng mảy may động lòng Thượng đế.

Vú em nhà đối diện trong khu tập thể dắt mấy đứa trẻ ra ban công bón

cháo, trời quá bức, cháo quá nóng, chị ta chu môi thổi phù phù, lông mày
nhíu lại, cũng chẳng rõ chị ta xót cho môi mình hay xót bát cháo trắng. Vú
em nhà đối diện là một người đàn bà vừa già vừa xấu, từng bó chân một
thời gian, nhưng tóc lại cắt ngắn. Chị ta mải nạt mấy đứa trẻ ăn sáng còn đi
học, một lọn tóc ngắn thõng xuống vành tai, ướt nhơm nhớp như một vệt
mực quệt trên mặt chưa khô. Chị ta chào A Xíu: “Chào em!” Lũ trẻ cũng
nhao nhao lên: “Cháu chào cô ạ!” A Xíu đáp lại: “Chào chị!” Bé Thuận
cũng cất tiếng: “Cháu chào bác! Chào các anh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.