CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 90

Cầm thổn thức nói: “Chị...!” Rồi nói tiếp: “Chuyện này đang làm em rầu
thối ruột ra đây!” Tú Cầm chực khóc, đôi mắt mọng đỏ ngân ngấn nước
giống hệt đôi môi.

A Xíu nói: “Chị thấy, em vẫn phải về thôi. Bằng không người ta lại nói

con gái lớn tướng rồi, chắc chắn đã dan díu với trai ở Thượng Hải.” Tú
Cầm đáp: “Mẹ em cũng nói vậy! Về thì về, nhưng về xong em lại lên, em
không quen sống ở quê đâu! Mẹ em hai hôm nay hăng lắm, mua hết cái này
đến cái khác, rồi kêu đắt đỏ, em bảo mẹ cứ cằn nhằn làm gì, chăn bông gối
đệm tự mẹ muốn khoe mẽ, còn mấy cái áo thêu hoa kia sau này ở Thượng
Hải em cũng chẳng mặc ra đường đâu. Những thứ khác em mặc kệ, trong
đống trang sức của họ, em chỉ đòi một chiếc nhẫn vàng thôi. Cái lễ mọn này
mình đáng nhận lắm chứ. Chị cứ chờ xem, họ mà đem cái thứ mạ vàng đến,
chị xem, em chắc chắn sẽ đáp thẳng xuống đất! Chị xem, rồi em có làm
được không?”

Sự tự tôn và kiêu căng của Tú Cầm khiến A Xíu cảm thấy hơi khó chịu.

A Xíu và chồng không làm đám cưới, bấy nhiêu năm nay cô luôn cảm thấy
ngày trước không nên về ở luôn với nhau như thế, chẳng có lấy một dịp
được nhộn nhịp linh đình nào. Cô nói: “Thực ra em được vậy là tốt rồi,
không nên so bì với hồi trước, em bảo, giờ họ lấy đâu ra vàng nào?” Định
nói thêm đôi câu dửng dưng mà không được, lom khom bên cái bồn tắm,
bức đến phát sốt, miệng mũi nóng ran, mồ hôi chảy tong tong từ trên đầu
xuống, A Xíu đưa tay lên quệt, biết rõ là trời nóng mà vẫn cảm thấy kinh
ngạc. Cô ngồi xổm hẳn xuống, Tú Cầm ngửi thấy mùi mồ hôi của chị bốc
lên từ chiếc áo lụa nhuộm nâu, giống mùi ngai ngái của quả dưa hấu mới
bổ.

Tú Cầm lại than thở: “Không về, đúng là không được! Nhà của họ vốn

là nhà nền đất, riêng phòng tân hôn đã cho lát nền rồi... em buồn muốn
chết! Nghe nói người kia máu mê cờ bạc lắm... chị bảo em phải làm sao bây
giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.