CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 124

Xin chủ tiệm nail về sớm, tôi đi ngược lại tới phòng nha khoa trên cái

đại lộ 3 ấy. Vừa lúc Garbriel mở cửa đi về, tôi đi đằng sau một đoạn, dự
định sẽ gọi cô ta.

Lúc đó, trên đường có một ông già ăn xin đang lê lết từng bước một,

rồi bất ngờ ông ta ngã rầm xuống đất vì trời có lẽ quá trơn, trông vô cùng
đáng thương, nhưng điều tôi không ngờ tới, đó là cách cư xử của Garbriel.
Cô ta lao tới đỡ người đàn ông dậy rất nhiệt tình không ngại bẩn thỉu, bốc
mùi, rồi lôi ông ta vào bên trong vỉa hè, hỏi han xem ông ta có làm sao
không, và rút một ít tiền ra cho ông già.

Lúc quay đầu lại, Garbriel đã nhìn thấy tôi, cô ta thoáng bối rối.

Nhưng thật sự hành động ấy của Garbriel khiến rất nhiều định kiến và suy
nghĩ của tôi về cô ấy ở trong đầu đã giảm đi gần hết. Tôi đã nhìn Garbriel
với con mắt khác, không hẳn là một cô gái xấu xa như tôi đã từng nghĩ.

Tôi cũng tới bên cạnh Garbriel và tặng ông tờ 5$ ít ỏi tiền tips vẽ nail

của tôi ngày hôm đó, ông già luôn miệng: “Ôi Chúa ơi, Chúa phù hộ cho
các cô, Chúa phù hộ cho các cô“. Ôi người ăn mày lòng thương, ngay cả
khi họ bị xuống tận cùng của của xã hội như vậy, họ vẫn tin rằng có Chúa
phù hộ.

Tôi chợt nhớ vì sao một người ghê gớm như Garbriel vẫn được ban

nhạc và Ryan quan tâm và chơi với. “Cô ấy nhiều lúc rất tốt”, tôi nhớ ai đó
trong ban nhạc đã nói như vậy.

”Oh, hôm nay mày đến đây với tao để cầu xin sự tha thứ hay thế nào?”

Lại cái giọng đáng ghét khiến tôi lại thoáng gợn bực mình.

”Không, chúng ta nói chuyện được không?“.

”Oh, thế ra hôm nay mày muốn nói chuyện hả? Chỉ một vấn đề thôi,

Ryan LÀ BẠN TRAI CỦA TAO, thế thôi. Anh ấy đang quay lại nơi làm
việc này, mà này, có thể mày vừa nhìn thấy những gì tao làm với lão già kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.