đầu tiên là đi tìm cái họ của anh. (Để tôi bí mật không kể cái họ của anh ra
đây nhé?) Tôi muốn biết tên nào là phổ biến nhất và đúng nhất.
Cũng giống như Việt Nam họ Nguyễn chỉ là Nguyễn thôi chứ không
thể có Ngyễn hay là Nguồn được, tôi nghĩ thế. Tôi đánh đại vào theo trí
nhớ của mình những ký tự nhớ được. Và google đúng là google, nó ra ngay
một loạt những người có tên với cái họ như vậy. Có một cái họ giống nhất
và phổ biến nhất, tạm gọi đó là X.
Tôi nhớ không nhầm thì địa chỉ email của anh là tên đầu và cuối của
anh. Đại loại là hoặc. hoặc, hoặc X_ryan. Không sao cả, gửi vào một và
đồng gửi sang tất cả các địa chỉ email còn lại, đúng sẽ đi sai sẽ gửi trả.
Vội vã vào trong email của mình đánh thư. Rất hồi hộp và đầy hy
vọng. Tôi đánh rất ngắn gọn, đại loại:
“Xin chào, đây là Hà Kin, chúng ta đã gặp nhau trên tàu F, có nhớ
không? Cô gái có đôi mắt gây đau đớn ấy Tôi đã mất cái card của anh vậy
nên đang cố thử liên lạc với anh. Đây là email và số điện thoại của tôi, làm
ơn hãy ding tôi một cái nếu anh nhận được email này. Cũng xin lỗi nếu
email không phải là của người tôi cần gặp“.
Cái thư gửi đi, tôi sung sướng lắm, tôi cc vào tất cả các địa chỉ còn lại.
Và trong lúc chờ yahoo gửi thư hỏng trở về (nếu cả bốn cùng hỏng thì tôi
sẽ tìm cách khác, nếu trở về ba, thì có nghĩa là một địa chỉ của tôi là dúng).
Trong lúc chờ, tôi vào đánh email xin hẹn dời ngày ăn trưa với ông luật sư
lại.
Hôm nay cho tiền và vàng tôi cũng không dám ra khỏi nhà nữa rồi.
Ngoài trời vẫn âm u đen tối, gió thổi rít qua mấy kẽ cửa sổ nghe u hết cả
đầu. Hôm nay ở nhà mà thôi?
Lại hít một hơi thở dài. Thư gởi ông luật sư đã xong. Tôi bấm vào chữ
check mai. Quả không sai, đã thấy failure notice của những thư gửi trả. Tim