CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 201

Anh bồi chạy lên thì thụp thì thụp gì đó với một người hình như là

người quản lý và ban nhạc. Tôi thấy Ryan nhìn về phía chúng tôi rồi… gật
đầu. Anh bồi lịch sự chạy ra phía chúng tôi: “Cô có thể biểu diễn được rồi
đấy“. Chúng tôi đứng dậy. Ryan đi xuống dưới ngồi cùng Jess và Garbriel,
họ nói gì đó với nhau rồi nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi cứ phải tự nói cho
mình nghe, “Đừng sợ, kệ đi, kệ đi“.

Anh chàng keyboard của ban nhạc mà tôi không nhớ tên đứng lên nói

vài câu để “chuyển cảnh“. Tôi nhớ anh ta giới thiệu tôi là “người Trung
Quốc” thì phải, không nhớ lắm nhưng cũng không quan trọng.

Bài hát dịch tựa là “Khúc hát ru cho một đêm bão giông“. Một lần tình

cờ khi gặp nó trên nét tôi đã bị bài hát này hớp hồn và quyết tâm phải hát
theo cho bằng được. Có thời gian tôi bật và hát theo ngày đêm khiến em
trai tôi phát sợ. Thỉnh thoảng khi đi lang thang với Ryan, tôi cũng hay hát
nho nhỏ điệp khúc của bài hát này.

Tôi ra đứng cạnh ngay sát piano. N. đã ngồi xuống và dạo tông xem

tôi hợp với giọng nào. Tôi hát nhè nhẹ đoạn vào cho anh nghe thấy để
chỉnh tông. Tôi nhìn xuống thấy mấy anh bồi cười toe toét gật gù, tự nhiên
thấy họ đáng yêu nên yên tâm hơn, nhưng tôi có cảm giác như tất cả đều
đang tập trung hết sự chú ý vào mình. Tôi không dám nhìn thẳng về phía
Ryan, sợ mất tập trung không hát nổi. Ryan đang nghĩ gì, Jess đang nghĩ gì,
Garbriel đang nghĩ gì, oa, STOP. Tôi chặn hết những dòng thắc mắc đó lại.

N. gật gù, dạo nhạc, ánh mắt anh ấy ấm áp và đầy cổ vũ. Cảm thấy ổn

định, tôi ngẩng mặt nhìn xuống dưới, cười một nụ cười thật tươi như trong
lòng không có muộn phiền gì hết. Tôi “giới thiệu”:

”Xin chào, tôi là Hà Kin, tôi hát một bài hát ở đây có được không?“.

Tôi thấy khán giả cười và gật đầu:

”Yeah, nào nào“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.