CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 338

Tôi cầm bức tranh lên và cho chị Thủy cùng vài người khách xem. Chị

Thủy há hốc mồm và kêu lên vẻ đầy kinh ngạc vì không ngờ tôi có thể vẽ
được một bức tranh như thế. Bức tranh được lồng trong một cái khung gỗ
mà tôi đã mua từ rất lâu ở cửa hàng đó cũ lên đảo.

Mấy người khách họ chuyền tay nhau và xuýt xoa. họ nói rằng sao tôi

không theo nghề họa sĩ vậy. Sự xôn xao nho nhỏ khiến cho những người
còn lại để ý.

”Cái gì cũng giỏi. Câu trai cũng giỏi“.

Cô em gái của Lucy và Lily đã từ tiệm bên kia đi sang. Vừa nhìn thấy

tôi đã kêu lên: “A, bồ của Ronie đã tới đây hả, thế đã hỏi được con rể đang
trốn ở đâu chưa vậy, Lucy? Gái cộng sản bây giờ ghê ha: cũng biết chiim
cò để được ở lại nước Mỹ đó à nha“.

Phải công nhận đó là một người phụ nữ ghê gớm. Tôi im lặng trước tất

cả bọn họ.

Có lẽ Ryan đã sắp tới. Lặng lẽ, tôi lấy áo khoác. gói ghém lại bức

tranh, đứng mỉm cười nói chuyện phiếm với mấy người khách đang ngồi
làm chân, vui vẻ lạ thường, coi như mọi lời thị phi bên tai cũng chỉ là
không khí.

”Trơ nhỉ“.

Và Ryan của tôi đã đến. Anh đứng trước cửa tiệm, tim tôi như ngừng

đập khi nhìn thấy hình dáng của anh.

Tôi vẫy anh vào đây. Ryan bước vào. Một cảnh tượng hiếm thấy trong

tiệm. khi tất cả đều ngưng công việc để ngước lên nhìn anh. Cô em gái
đanh đá cá cầy của hai “bà cô” há hốc mồm nhìn khi anh tiến về phía tôi,
tựa như không thể tin nổi đó là một con người bằng xương bằng thịt và là
bạn của tôi. Vị khách tôi đang nói chuyện, cũng quên luôn phải trả lời câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.