CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 40

Thoáng hững hờ, thoáng sững sờ, và rồi… thực sự bất ngờ. Thực sự là

tôi không dám chắc đó có phải là chàng Ryan tôi kiếm tìm vất vả bao lâu
nay hay không nữa, cho đến khi tôi nghe được câu tiếp theo:

”Ôi đôi mắt gây đau đớn, em đã quên anh rồi sao?”

”Ôi wow xin chào… anh khỏe không?“.

”Cực kỳ khổ sở cho tới khi nhận được email của em. Điều gì khiến rất

lâu em mới viết cho anh thế? Anh nhớ em vô cùng“.

Hix, không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, tuy nhiên vẫn là sự hoài

nghi, hung biết là nhớ thật hay là “ngoại giao” đây?

”Anh nhận được email lúc nào? Và… đấy là cái nào?” (Lúc đó tôi

không còn khái niệm cái email nào là “trúng” nữa, vì tôi gửi theo tất cả các
khả năng và không cả thèm check xem cái nào đi cái nào về nữa, cũng hơi
chán rồi mà!)

”Đêm qua, anh mới chỉ nhận được đêm qua, vui sướng tới phát điên

nhưng phải nín thở hôm nay mới dám gọi cho em. Cảm ơn Chúa, đó đúng
là em!“.

A thì ra email của tôi đã đi được đến đích. Vậy là bao nhiêu nỗ lực

cũng được đền đáp. Một bài học tuyệt vời của cuộc đời, không bao giờ nên
bỏ cuộc! Tôi chỉ muốn kể ngay. ra một tràng cho anh biết cuộc hành trình
đi tìm anh khổ sở thế nào, cho anh biết cái lý do mãi tới ngày hôm nay tôi
và anh mới gặp được nhau, nhưng sau đó tôi chỉ cười (có lẽ hạnh phúc và
bất ngờ quá chăng?):

”À đó là cả một câu chuyện dài, ha ha“.

”Em biết không, anh đã đi tìm em. Anh cứ đứng ở bến tàu là tìm em,

hy vọng có thể có cơ hội bắt được một ánh mắt của em, nhưng chỉ là vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.