CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 87

Vậy là một ngày lo lắng suy nghĩ đã được giải tỏa ít nhiều, dù sao

cũng không tệ lắm. Garbriel đúng là cứ hâm hâm thế nào vậy. Thực sự thái
độ như vậy khiến tôi khó chịu lắm. Mà cô ta cứ bám theo Ryan mọi lúc mọi
nơi như thế nhỉ?

Tôi cũng suy nghĩ về việc phải mua một cái di động. Ở đây di động

khá rẻ, 50$ là có thể có một tài khoản của một hãng nào đó cùng với một
cái di động tặng kèm khá xịn luôn. Tất nhiên không có sim và chỉ được
dùng trong nước Mỹ. Nhưng thế thì tôi phải thực sự đi làm để có tiền. Tôi
lại nghĩ tới việc có thể tới chỗ Ronie làm việc.

12 giờ 15 phút, điện thoại nhà réo. Tôi nhấc vội vì sợ bố mẹ biết, mà

biết chứ vì nó kêu ầm lên mà. Bố mẹ tôi rất lò mò vì không hiểu tại sao giờ
này tôi còn có người gọi, mà tôi cũng đâu phải quen nhiều người ở đây.

”Anh ở dưới tầng một, em xuống đi“. Tôi xuống nhà, Ryan đang ngồi

trên ghế chờ của phòng lobby. Thấy tôi đi ra từ thang máy anh đứng dậy
ngay. Tôi rất muốn đi tới ôm Ryan và nói rằng cả ngày hôm qua và hôm
nay tôi rất nhớ anh. Nhưng tôi chưa kịp làm thế thì Ryan đã… ôm tôi trước:
“Anh nhớ em nhiều lắm!” Tôi thấy mình nhỏ xíu trong vòng tay của Ryan.

Ryan có một mùi nước hoa rất đặc biệt, tôi không rõ đó là mùi gì

nhưng nó gợi nên một điều gì đó cực kỳ đàn ông và ấm áp. Tôi ôm lại anh,
anh lại hít hít vào mái tóc của tôi (Tôi biết Ryan thích hít tóc nên đã kịp
thời… xịt một ít Este Lauder vào đó). Anh bảo sao hôm nay tôi lại thơm
thế.

Ông lễ tân da đen rất quý mến tôi cứ nhìn tôi cười tủm tỉm. Ông ta tỏ

vẻ vui mừng và không có gì ngạc nhiên khi tôi có một boyfriend đẹp trai tới
như vậy. Ryan hỏi tôi có được ra ngoài xe của anh lượn một vòng quanh
đảo hay không? Tôi bảo tại sao không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.