CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 155

Trần nhà, vách tường sao lại là màu trắng?

Nhìn quanh một lượt, tôi thấy những chai nước và những ống

kim tiêm mà chỉ trong bệnh viện mới có, và lúc này chất dịch ấy
đang được truyền vào trong người tôi.

Một dáng người cao to đang đứng trước cửa sổ, đang nghịch chậu

hoa cúc trắng thơm phức. Ồ, hóa ra mùi thơm đó là từ chậu hoa
cúc mà ra, thật là tuyệt!

Hai tay tôi chống lên giường, tôi muốn ngồi dậy, nhưng không

cẩn thận lại để gây ra tiếng động. Dáng người cao to ấy quay đầu
lại, vẻ mặt vui vẻ: “Tiểu Ngư, em tỉnh lại rồi?”

Hóa ra là Thượng Quan Cảnh Lăng, lòng tôi bỗng cảm thấy hụt

hẫng, nhưng không hiểu sự hụt hẫng ấy từ đâu ra.

Anh ấy bước nhanh về phía tôi, đỡ tôi dậy, sau đó lấy một

chiếc gối để tôi dựa lưng vào đó cho thoải mái.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi ngồi vững, tôi vội vã hỏi.

“Em bị ngất ở khán đài sân vận động.” Thượng Quan Cảnh Lăng

đắp chăn lên giúp tôi, rồi ngồi xuống giường.

“Em bị ngất?” Tôi hỏi lại, trong đầu là một mớ hỗn độn, nhưng

chỉ vài giây sau, cảnh tượng trước khi tôi bị ngất lần lượt hiện lên:
“Ôi, cái lũ con gái đó...” Tôi bị kích động, người bổ nhào về phía
trước, muốn ra khỏi giường.

Thượng Quan Cảnh Lăng vội vàng giữ tôi lại, nhẹ nhàng nói:

“Đừng cử động, hiện giờ em đang là bệnh nhân. Tính em lúc nào
cũng nóng như vậy, chuyện đó, Tả Mạc Phong đã đi giải quyết rồi.
Mười lăm người tham gia cuộc thi cũng đã chọn ra rồi! Anh đã bắt
đầu dạy họ Thái cực quyền rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.