CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 204

Tả Mạc Phong nhíu mày vì đau rồi trừng mắt nhìn tôi. Hừm, cứ

cố mà chịu đi, chắc chắn là rất đau nhưng để giữ phong độ của
mình, anh ta vẫn không chịu cúi xuống xoa chân một cái...

Tôi đắc ý vênh mặt lên với anh ta!

Tả Mạc Phong tối sầm mặt bước đến, nắm lấy cổ áo tôi rồi

kéo về phía trước. Đợi đã, làm gì mà kéo cổ tôi đi như vậy? Tôi đang

đâu? Chúa ơi, tôi chết đây! Bốn chục con mắt trên xe buýt đang

đổ dồn về phía tôi. Không, không phải, chính xác là nhìn hai chúng
tôi...

Lúc này tôi mới nhớ ra, ngày mai là ngày diễn ra cuộc thi đấu

rồi, Tả Mạc Phong đã hẹn tôi cùng đi đến sân đấu để xem qua, ai
ngờ tôi vừa mới lên xe đã lăn ra ngủ. Hu hu hu, lại còn nói mơ nữa
chứ!

Tả Mạc Phong kéo tôi xuống xe, rồi buông tay ra... Cái tên này,

chẳng có chút nhân tính gì cả!

“Tôi thực sự không biết kiếp trước tôi đã gây ra nghiệp chướng

gì mà tôi lại gặp phải một người như cô! Cô xem lại cô kìa, trên xe
buýt thì ngủ như một con lợn, lại còn nói mơ nữa chứ, đã thế lại còn
nói rõ to...” Tả Mạc Phong nói một tràng như xả đạn vào mặt tôi vậy.

Haizz! Thực ra tôi cũng khá hiểu anh ta, và cũng khá thông cảm

với anh ta, cho nên tôi mới không nói lại mà cứ để anh ta mắng
xong. Có lẽ anh ta cũng không chịu đựng được nữa rồi, nếu không
thì với tính cách của một tên ngụy quân tử như anh ta làm sao mà có
thể mắng tôi té tát ở giữa đường như thế chứ?

Tôi tỏ ra đáng thương cúi đầu xuống, đan tay vào nhau. Có lẽ Tả

Mạc Phong không quen với bộ dạng đó của tôi, anh ta liền sờ tay lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.