CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 250

Tuy nhiên, hội trưởng đại nhân không hề có ý định buông tay tôi.

Bàn tay tội nghiệp của tôi đau muốn chết... Ôi, đau quá đi mất, có
vẻ như đây không phải là một giấc mơ!

Thương cho cái trần nhà và bàn tay đáng yêu của mình, tôi

quyết định nhượng bộ!

“Hội trưởng đại nhân, tay của tôi bị anh làm cho đứt lìa ra đến

nơi rồi!” Không thể nhẫn nại thêm được nữa, tôi đành giả bộ đáng
thương cầu xin anh ta, mặc dù trong lòng biết rõ, làm vậy cũng
chẳng ích gì...

Nhưng thật không ngờ, dự đoán của tôi sai bét. Anh ta cúi đầu và

bắt đầu nới lỏng tay, nhẹ nhàng xoa lên bàn tay đã bị anh ta làm
cho đỏ tấy của tôi, trong giây lát, bao bực bội khó chịu biến thành
sự dịu dàng...

Tôi rùng mình! Mơ, mình nhất định là đang nằm mơ! Sao mình

lại có thể mơ một giấc mơ quái dị đến vậy? Không được, mình phải
nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ này!

“Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn ngồi yên, đừng

có động đậy!” Tôi đang chuẩn bị đưa một tay còn lại lên, tự tát vào
mặt mình, liền bị giọng nói của Tả Mạc Phong trong giấc mơ ngăn
lại. Hóa ra anh ta vẫn rất minh mẫn và nhạy bén, đã kịp phát hiện ra
ý đồ của tôi. Lạnh lùng ngẩng cao đầu, anh ta còn ném cho tôi một
cái nhìn sắc lạnh.

Tôi sợ hãi ngồi yên, miệng lẩm bẩm: “Như thế này cũng tốt, ít

ra trong mơ, sẽ không bị Minh Y Na nhìn thấy... nếu không, chị ấy
sẽ rất đau lòng.”

“Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?” Cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũng

ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, nét mặt dở khóc dở cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.