CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 260

Dưới sự hướng dẫn của A Ngũ và Đại Lực, sau một hồi rẽ ngang rẽ

dọc để tránh chạm mặt với các bác sĩ và y tá, cuối cùng chúng tôi
cũng thoát ra khỏi bệnh viện. A Ngũ và Đại Lực đã sớm tìm được một
chiếc xe đợi sẵn bên ngoài.

Ngay sau tiếng động cơ nổ inh tai, chiếc xe lao đi như bay.

Người lái xe là Đại Lực. Khá khen cho hắn, tôi chưa từng nghe nói
hắn đã thi bằng lái ô tô! Quả nhiên, hắn cười ngượng nghịu nói:
“Tiểu Ngư, em ngồi chắc nhé, anh lái xe chưa thạo lắm, mới chỉ
học lỏm được vài ngày từ hội trưởng Mạc Phong.”

“Cái gì? Anh mới học được vài ngày?” Một cơn gió thổi qua phả lên

da tôi mát lạnh, trong giây lát, tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn: “Anh,
anh, anh dừng xe lại ngay, tôi không muốn bản tin ngày mai đưa tin
ba chúng ta chết thảm vì tai nạn giao thông!” Thiếu nữ Lâm Tiểu
Ngư thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, không gây thù chuốc oán với
ai này vẫn chưa thưởng thức đủ những thứ ngon vật lạ, vẫn chưa có cơ
hội ngắm hết các anh chàng đẹp trai trên thế gian này, sao có thể
ra đi khi tuổi còn xanh?

“Tiểu Ngư, đã đến nước này rồi, em đừng có kén cá chọn canh

nữa!” A Ngũ trừng mắt nhìn tôi, giọng bất nhẫn: “Em cho rằng
anh thích ngồi xe do nó lái lắm à? Nếu không vì thường ngày Hội
trưởng Tả Mạc Phong đối xử tốt với bọn anh thì...”

“Cái gì thế, hai người...” Đại Lực giọng gay gắt: “Chẳng phải là

tôi cũng đang lái xe rất tốt đây sao, hai người thật đáng ghét,
không tin tưởng tôi à?”

“Thôi được rồi được rồi, anh lái rất cừ, tập trung lái xe đi, đừng

để bị phân tâm.” Tôi thắt dây an toàn, người vẫn không ngừng lắc
lư theo chiếc xe không khác gì kẻ say rượu. Tôi nghi rằng, chưa tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.