CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 263

Chiếc xe rẽ ngang rẽ dọc, rồi lại rẽ sang đường lớn, một bóng

người cô đơn đang đứng trong mưa ở đầu đường Đinh Dương, đó là
Tả Mạc Phong! Không đợi xe dừng hẳn, tôi đã vội vã mở cửa lao
xuống.

Tôi chạy đến trước mặt Tả Mạc Phong, mặt anh ấy đọng đầy

nước mưa, nhìn thấy tôi, khuôn mặt mệt mỏi ấy nở một nụ cười.
Anh dang rộng đôi tay hướng về phía tôi, không do dự, tôi lao vào
vòng tay ấy.

“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư, anh đã cố hết sức!”

Tiếng anh dịu dàng bên tai tôi: “Anh không có cách nào che

giấu được thân phận của Thượng Quan, chúng ta nhất định phải
đưa anh ấy rời khỏi đây...”

“Nhưng, nhưng em không nỡ rời xa anh ấy!” Tôi thì thầm: “Em

rất sợ, em sợ cảnh biệt ly...”

“Ngốc ạ, còn nhớ hôm đó anh nói với em những gì không?” Tả

Mạc Phong xoa đầu tôi, giọng kiên định: “Anh muốn có trách
nhiệm với em!”

Hai cánh tay chắc nịch, ấm áp của Tả Mạc Phong ôm chặt lấy

tôi, đem đến cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm mà từ trước đến nay,
tôi chưa bao giờ cảm nhận được.

2.

“Được rồi, chúng ta không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa!

Tiểu Ngư, em mau nghĩ xem, liệu Thượng Quan có thể đi đâu?” Ngồi
trên xe do Tả Mạc Phong lái, tôi có cảm giác mình từ địa ngục được
trở về thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.