tiếp tục nói: “Tôi tin rằng anh chẳng vĩ đại đến mức tự hiến thân
mình!”
“Này, tên tiểu tử, ngươi cho ta là tên ngốc sao? Ta dựa vào cái gì
để giao Thượng Quan Cảnh Lăng cho ngươi?”
“Bởi vì trong tay tôi có thứ anh cần!”
“Ngươi nói là... ngọc bội của hắn?”
“Không sai! Chỉ cần anh giao Thượng Quan Cảnh Lăng cho tôi,
tôi sẽ đưa ngọc bội cho anh! Ngọc bội này là của Thượng Quan Cảnh
Lăng tặng cho Lâm Tiểu Ngư, dù sao chúng tôi cũng không biết cách
xuyên thời gian, giữ lại cũng chẳng để làm gì, nếu có hứng thú, anh
có thể tự tìm hiểu!”
“Tả Mạc Phong, tôi vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử,
thật không ngờ anh lại lừa lấy ngọc bội tôi tặng cho Tiểu Ngư.” Ánh
mắt của Thượng Quan Cảnh Lăng hiện lên vẻ đau đớn, cuối cùng
cũng lên tiếng.
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Nghe Tả Mạc Phong nói, mắt
Quân Lưu Ca như sáng lên, nhưng hắn vẫn cảnh giác hỏi.
“Anh có thể không tin, nhưng chẳng bao lâu nữa người của Cục
cảnh sát sẽ tới đây, lúc đó, rất có thể anh và Thượng Quan Cảnh
Lăng sẽ cùng bị bắt nhốt vào viện nghiên cứu, bị giam cả đời!”
“Tả Mạc Phong, đồ lừa đảo, tôi hận anh!” Không nhịn thêm được
nữa, tôi định xông ra, nhưng bị A Ngũ và Đại Lực ngăn lại.
Tại sao anh ta lại có thể thực hiện một cuộc trao đổi với tên tiểu
nhân thô bỉ kia? Tại sao anh ta lại có thể dễ dàng hy sinh một người
vốn rất tin tưởng anh ta như Thượng Quan? Tại sao anh ta có thể...
lừa đảo, hóa ra ngay từ đầu, tình cảm này cũng là lừa dối!