CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 39

điều, đừng nghịch ngợm như trước nữa, đừng gây ra tội với các bạn
mới của con đấy.”

Ôi chao, vừa mới khen bố được một câu xong mà đã cảm thấy

cụt hứng thế này rồi! Tôi đâu có nghịch ngợm? Ai thấy tôi cũng
phải yêu quý, hoa nhìn thấy tôi cũng phải nở, khí phách lẫm liệt,
nghĩa khí hơn người. Lâm Tiểu Ngư tôi rõ ràng là một “nữ hiệp”, vậy
mà bố lại nói là tôi nghịch ngợm chứ! Nhưng mà thấy cũng đúng...
vì vừa mới vào trường tôi đã đắc tội với một anh chàng rồi.

Lúc gần đến phòng tiếp đón học sinh mới, tôi bỗng phanh

gấp xe lại, từ từ đã nào, không phải là sẽ gặp kẻ thù ngày hôm qua
đấy chứ? Nghĩ đến cái khuôn mặt lạnh lùng đấy, lòng tôi lại không
khỏi băn khoăn - hôm qua tôi làm hắn bị thương, có khi trên má
hắn đã hằn một vết sẹo cũng nên, và như vậy là tôi đã “hủy hoại
dung nhan” của hắn. Ôi! Có khi hắn sẽ bẻ gãy xương tôi mất!

Thôi kệ, để bảo vệ hình tượng chắc hắn cũng chẳng dám làm gì

tôi đâu!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc đến phòng tiếp đón học sinh

mới, tôi vẫn phải đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng một lúc. Oh yeah!
Trời cũng giúp tôi - không có cái tên ngụy quân tử đó, chỉ có hai tên
ngốc hôm qua gặp và một vài bạn nữ sinh.

Tôi bước vào trong, đặt giấy báo nhập học lên trên bàn và nói:

“Em đến báo học.”

Tôi giả vờ là trên mặt mình có cái gì đó, dùng tay che nửa mặt. Ai

ngờ hai tên ngốc kia mắt cũng tinh đáo để, họ liền đến trước mặt
tôi.

Một trong hai tên lên tiếng: “Hóa ra là cô à, cuối cùng thì cô

cũng đến rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.