CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 47

“Ở đây này!” Tôi trừng mắt nhìn hắn ta, chỉ tay lên trên mặt

bàn. Thôi, bản nữ hiệp này không tính toán với hắn làm gì, phải
nhanh chóng làm thủ tục thôi, càng cách xa hắn càng tốt, không thì
tức đến lộn ruột mất!

Hắn ta vẫy vẫy tay gọi hai tên ngốc kia đến, rồi dặn dò chúng

cẩn thận: “A Ngũ, cậu giúp cô ấy làm thủ tục. Đại Lực, cậu xách hành
lý giúp cô ấy, đưa cô ấy đến phòng nghỉ.”

“Thế còn đại ca thì làm gì?” Hai tên ngốc có vẻ không hài lòng

cho lắm. Hừm, hai tên xấu xa này, giúp đỡ mỹ nhân thì có gì mà
không hài lòng chứ, rồi tôi sẽ tìm cơ hội véo chết hai người!

“Tôi chạy cả đêm, đương nhiên là cần phải nghỉ ngơi một lúc

rồi.” Lúc tên ngụy quân tử nói câu này, còn không quên lườm tôi
một cái. Hà! Liên quan đến chuyện hai hào của tôi à? Nếu không
phải vì hắn ta cứ muốn truy sát tôi, thì làm gì đến nỗi trông bộ
dạng như quỷ thế này chứ? Ông trời thật là có mắt!

“Vậy chúng em đưa cô ấy đi xong, có phải quay lại nữa không?”

Đại Lực làm ra vẻ suy nghĩ.

“Cái thằng này, lại còn mặc cả với tôi nữa! Đi đi, không cần phải

quay lại nữa, cả đêm qua hai người cũng không ngủ rồi.” Rồi ngụy
quân tử bắt đầu thu dọn đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, và cả
những túi đồ ăn ngổn ngang trên đó nữa, rồi lại như nhớ ra chuyện
gì nên đã bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, việc ngày hôm nay, tôi
ghi nhớ rồi đấy!”

“Ha ha, đại ca, anh thật tốt...” Tên Ngũ gãi gãi đầu cười ngây

ngô, đang chuẩn bị nhảy lên sung sướng nhưng khi nghe thấy phần
sau của câu nói đó, mặt hắn bỗng như quả cà héo, nhìn tên ngốc
kia với ánh mắt cầu cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.