CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 79

3.

Ôi! Đau quá, ai ném đá lên trán tôi vậy! Nhưng hình như là tôi

đang ngủ. Mẹ ơi, viên đá nhỏ đó rơi xuống dưới rồi lại quay trở lại
đập vào trán tôi! Không những thế lại cứ đập đi đập lại giữa ấn
đường của tôi!

Có nhầm không đấy, đau quá đi mất! Tôi giận dữ đưa tay tóm

lấy hòn đá nhỏ đó, nhưng hình như tóm phải ngón tay của ai đó?
Lúc ấy, ý thức tôi bỗng thức tỉnh, tôi vội vàng ngẩng đầu, ngồi
ngay ngắn lại, miệng cứng đờ, tròn mắt nhìn ngón tay đang chuẩn
bị búng lên trán, vẫn nghi ngờ rằng không biết mình có đang nằm
mơ không.

Tả Mạc Phong tối sầm mặt nhìn tôi, rồi nhìn bãi dịch lỏng trên

mặt bàn. Hu hu hu, chắc chắn là tôi lại chảy nước miếng khi ngủ
rồi, thật là mất mặt quá đi! Nhưng sợ nhất là lúc tầm mắt hắn
ta di chuyển đến màn hình máy tính, ánh mắt hắn trở nên lạnh
giá, hình như đang vô cùng giận dữ. Mặt hắn tái mét!

Hành động và biểu cảm chân thực như thế này... không phải là

mơ! Mà là sự thật!

Thật kinh khủng!

Tôi nghĩ tôi nên ngủ tiếp mới đúng, thế là tôi mở to đôi mắt

đang mơ màng của mình, giả ngây giả ngô nặn nặn vò vò mặt của Tả
Mạc Phong, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, cục bột mì này thật là mềm, con
muốn ăn bánh chẻo...” Nói xong, tôi không chút do dự lại bò ra bàn,
trong lòng đang nhỏ máu. Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại đế,
Vương Mẫu Nương Nương, nhất định các ngài phải bảo vệ tiểu nữ!
Nhưng, sao lại thấy đầu hơi đau đau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.