CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 80

Lời cầu nguyện của tôi vẫn chưa xong, thì đã nghe thấy một

tiếng “kinh thiên động địa”: ”Lâm Tiểu Ngư!”

“Mẹ ơi, cứu con với!” Tôi giật nảy mình, từ trên ghế rơi xuống

dưới, lăn tròn đến tận góc tường, toàn thân run lẩy bẩy, hình như
không chỉ có sợ hãi, mà còn thấy rất lạnh nữa!

Tả Mạc Phong lạnh lùng nhìn tôi - đáng sợ quá!

Lần này thì tôi chết chắc rồi! Hắn ta từng bước, từng bước

tiến về phía tôi, ánh mắt sắc lạnh cứ trừng trừng nhìn tôi. Hu hu
hu... Bố ơi, mẹ ơi, vĩnh biệt! Thượng Quan Cảnh Lăng ơi, vĩnh biệt!
Thế giới tươi đẹp ơi, vĩnh biệt!

“Cái này, tôi, tôi không cố ý động vào máy tính của anh đâu, thật

sự không cố ý!” Tôi vô cùng sợ hãi nhích từng chút, từng chút một
về phía sau, vùng vẫy như thể đây là lần cuối cùng.

Tả Mạc Phong không nói không rằng, cứ bước những bước chân

nặng nề tiến về phía tôi, cứ mỗi bước chân giẫm xuống, đều như
giẫm lên tim tôi, cả căn phòng như đang lắc mạnh.

“Không, không được bước đến! Bình, bình tĩnh! Xúc động... là

ma quỷ!” Tôi lắp bắp vỗ về hắn ta, rồi lại bò ra sau hai bước.
Nhưng hắn đã đến trước mặt tôi rồi, cánh tay thon dài, trắng
ngần của hắn hung dữ hướng về phía tôi.

“Hu... không được!” Tôi hét lớn.

Ấy, một bàn tay lạnh giá đặt trên trán tôi! Thế này, thế này để

làm gì vậy?

Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn thu bàn tay lại rồi sờ sờ lên trán của

hắn, ngồi xổm, cau mày, nhãn cầu sâu hoắm, vẻ mặt rất
nghiêm túc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.