CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 103

thản và tất bật ở nông trang, còn hơn cứ chạy hùng hục từ thành phố này
đến thành phố khác trên những con đường dài dằng dặc đầy bụi bặm.

Dần dà, quang cảnh xinh đẹp của đồng quê lôi kéo ý nghĩ của ông

Pickwick ra khỏi tâm trạng cay đắng về gã kép hát Jingle, và ông bắt đầu
thưởng thức niềm vui của chuyến đi.

- Cảnh vật mới tuyệt chứ, phải không Sam? -Ông Pickwick lên tiếng.

- Tốt hơn những dãy cột ông khói nhà máy nhiều ạ. - Sam đồng ý.

- Tôi nghĩ cả đời cậu thật khó lòng được nhìn những gì khác hơn cái ông

khói và những bức tường gạch ở Luân Đôn, phải không? - Ông Pickwick
mỉm cười hỏi tiếp.

- Đâu phải lúc nào cháu cũng bị sai vặt ở khách sạn, thưa ông chủ - Sam

Weller đáp với một cái lắc đầu - Cháu khỏi sự cuộc sống của mình bằng
nghề phụ xe chở đủ loại hàng hóa. Bọn cháu đã từng đi khắp đất nước đấy
chứ, chở hàng về cho các thương gia ở Luân Đôn. Có lần, lúc cháu bị thất
nghiệp suốt hai tuần lễ, cháu đã sống với đám ăn mày dưới gầm cầu
Waterloo, tại đó cháu đã gặp vài hạng người thật kỳ cục, thưa ông chủ, kỳ
cục lắm ạ.

Từ đó cho tới cuối chuyên đi, anh chàng Sam làm cho ông chủ mê mẩn

bằng mẩu chuyện thời trai trẻ của mình. Một số chuyện khiến ông Pickwick
tốt bụng ấy xót xa đến ngơ ngẩn, vì ông chẳng có chút kinh nghiệm riêng tư
nào về cuộc sống của đám người có địa vị bất hạnh nhất trong xã hội.

Sau cùng, chiếc xe ngựa chạy vào một thành phồ nhỏ nhưng rất nhộn

nhịp rồi dừng lại trước một lữ quán gần như nằm đối diện với ngôi giáo
đường cổ rất nổi tiếng.

- Và - Ông Pickwick nói khi lên nhìn dấu hiệu biểu tượng của lữ quán -

đây là vị Thiên Thần. Chúng ta phải thận trọng, Sam. Hãy thuê một phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.