CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 133

cho không ai nhìn thấy cảnh này - có vẻ tội lỗi quá. Mà tôi thì nghĩ mấy
người đó không chịu chấp nhận cái cớ rất phi truyền thông là chân cẳng
chuột rút này...”

“Tôi không quan tâm,” cô thở hổn hển. “Chỉ cần làm giảm cơn đau thôi.”

Cô cảm nhận được bàn tay St. Vincent khẽ trượt lên trên chân cô, sức nóng
từ da hắn xuyên qua lớp vải mỏng của quần chẽn, tìm kiếm phần cơ co
cứng. “Đây rồi. Thở đều đi, cô bé.” Lillian làm theo và cảm nhận rõ rệt lòng
bàn tay hắn nắn bóp chân cô. Cô suýt kêu toáng lên vì chân mình bỗng
nóng bừng rồi dịu lại, chỉ còn cảm giác lả người nhẹ nhõm.

Thả người dựa vào cánh tay St. Vincent, Lillian thở phào một hơi dài. “Cảm
ơn ngài. Tôi thấy đỡ nhiều rồi.”

Nụ cười thoảng trên môi hắn trong lúc hắn khéo léo phủ váy lên chân cô.
“Hân hạnh được giúp.”

“Tôi chưa bị thế này bao giờ,” cô nói lí nhí, cẩn trọng xoa bóp chân phải.

“Chắc chắn là do ảnh hưởng của hành động mạo hiểm cưỡi ngựa ngồi
nghiêng lúc nãy. Cô đã làm căng cơ.”

“Đúng vậy,” hai má cô ửng hồng khi phải dằn lòng thú nhận, “tôi không
quen nhảy ngựa trong tư thế đó - tôi chỉ nhảy khi cưỡi giạng chân.”

Nụ cười của St. Vincent từ từ nở ra. “Thú vị làm sao,” hắn thì thầm. “Kinh
nghiệm của tôi với những cô gái Mỹ rõ ràng là quá ít ỏi. Tôi không nhận ra
các cô vô cùng sôi nổi.”

“Tôi là người sôi nổi nhất,” cô ngượng ngùng và hắn cười toét miệng.

“Tôi rất thích trò chuyện với cô, cô bé ạ, song tôi nên đưa cô về lại phòng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.