CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 274

Không gian tĩnh lặng đến đông cứng, chỉ có tiếng thở hổn hển của Lillian.
Cô lén nhìn qua thân thể đang che chắn cho mình và rùng mình hoảng sợ
khi thấy có người đứng đó. Là Simon Hunt. Cuốn sổ thu chi và vài tài liệu
quan trọng buộc ruy băng đen nằm trong tay anh. Mặt đơ ra, Hunt nhìn
xuống cặp đôi đang nằm trên sàn. Anh cố gắng giữ vẻ phớt tỉnh, cho dù
việc đó rất khó khăn. Không đời nào Hunt lại nghĩ bá tước Westcliff, người
vẫn xem như hình mẫu trường tồn của sự tiết chế và tự chủ, lại lăn tròn trên
sàn phòng làm việc với một cô gái lùng nhùng váy ngủ.

“Xin lỗi, thưa ngài,” Hunt thận trọng kiềm chế giọng điệu. “Tôi không biết
ngài đang bận... họp... với ai đó vào giờ này.”

Marcus cáu tiết nhìn Hunt. “Lần sau anh nên gõ cửa.”

“Ngài nói đúng, tất nhiên rồi.” Hunt toan mở miệng nói thêm gì đó, nhưng
có vẻ muốn nghĩ kỹ hơn, rồi anh hắng giọng. “Tôi sẽ để ngài... ờ... nói
chuyện nốt.” Tuy nhiên, khi rời khỏi phòng, có vẻ anh không thể ngăn bản
thân quay đầu kín đáo hỏi Marcus, “Một lần một tuần, chẳng phải ngài đã
nói thế sao?”

“Đóng cửa lại đi,” Marcus lạnh tanh, Hunt vừa làm theo vừa cố nén cười.

Lillian dụi mặt vào vai Marcus. Nếu so với ngày cô bị anh bắt gặp mặc
quần chẽn chơi bóng thì lần này còn mất mặt gấp mười lần. Cô sẽ không
bao giờ dám nhìn mặt Simon Hunt, cô than thở nghĩ thầm.

“Ổn mà,” Marcus thì thầm. “Anh ta sẽ giữ kín chuyện này.”

“Em không bận tâm anh ta có kể cho ai nghe hay không,” Lillian cố gắng
nói. “Em sẽ không lấy anh đâu. Em sẽ không lấy anh nếu anh cứ hết lần này
đến lần khác làm tổn hại danh dự của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.