CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 300

Lillian ngồi ngây ra chăm chú lắng nghe từng lời nói êm ái và dịu ngọt. Giờ
cô mới nhận ra mình luôn muốn được hiểu hơn về Marcus. Trước đây cô
không hiểu tại sao mấy người yêu nhau lại thích giữ những thứ như đồ lưu
niệm, thư, tóc, găng tay, hay nhẫn. Nhưng bây giờ cô đã biết cảm giác
tương tư một người là như thế nào. Trong cô tràn đầy khao khát được biết
đến từng chân tơ kẽ tóc của người đàn ông có vẻ rất đỗi đơn thuần mà thực
ra rất khó nắm bất ấy.

Tiểu thư Olivia vắt tay lên thành ghế mây, nhìn hàng cây được rào kín bên
cạnh với vẻ trầm ngâm. “Có vài chuyện Marcus không bao giờ thổ lộ cho
bất kỳ ai, vì anh nghĩ rằng đàn ông không nên than thở, và anh thà chết chứ
không muốn ai thương hại mình. Và nếu anh ấy phát hiện ra tôi đã kể hết
cho cô nghe thì anh ấy sẽ lấy đầu tôi đấy.”

“Tôi kín miệng lắm,” Lillian cam đoan.

Tiểu thư Olivia vừa khẽ cười vừa nhìn xuống đôi giày dưới chân lộ ra khỏi
mép váy lòa xòa. “Vậy thì cô rất phù hợp với dòng họ Marsden. Chúng tôi
chẳng là gì ngoài một mớ người kín tiếng cả. Và không ai trong chúng tôi
thích đắm chìm trong quá khứ. Marcus, Aline và tôi, mỗi người một kiểu,
đã phải chịu đựng lối cư xử của cha mẹ. Theo tôi thì họ không xứng đáng
có con cái. Mẹ tôi chỉ chăm chút cho bản thân bà, còn những thứ không liên
quan mật thiết đến bà thì bà mặc kệ. Cha tôi thì không thèm để mắt đến hai
đứa con gái.”

“Tôi rất tiếc,” Lillian chân thành nói.

“Không, sự dửng dưng của ông là một ân đức, chúng tôi đều biết điều đó.
Chỉ có Marcus là khổ thôi. Anh ấy là nạn nhân của quan niệm ấu trĩ của cha
tôi trong việc nuôi dạy người thừa kế dòng họ Westcliff.” Mặc dù giọng tiểu
thư Olivia nhỏ nhẹ đều đều nhưng Lillian vẫn cảm nhận được cô đang rùng
mình, cô đang phải chà lên tay áo để xoa dịu cánh tay nổi đầy gai ốc. “Cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.