CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 306

“Vì nó nghe có vẻ khó chịu chết đi. Chưa kể còn ghê tởm nữa chứ.”

“Không có đâu.”

“Không có cái gì? Khó chịu, hay ghê tởm?”

“Cả hai,” Lillian nói nghiêm túc dù đang nén cười. “Thật đấy, Daisy. Nếu
không phải thế thì chị sẽ kể cho em. Tuyệt lắm. Thật lòng luôn.”

Em gái cô vừa suy ngẫm vừa liếc chị vẻ nghi ngờ. “Chị nói thế thì biết thế.”

Lillian nghĩ về buổi tối sắp tới mà lòng mỉm cười, cảm thấy vô cùng háo
hức được ở riêng với Marcus. Câu chuyện giữa cô và tiểu thư Olivia đã
giúp cô hiểu việc Marcus hạ tấm khiên phòng vệ và dang tay đón cô có ý
nghĩa nhường nào.

Chắc gì quan hệ của hai người sẽ toàn gặp xung đột dẫn đến tranh cãi. Có
thể cô sẽ tìm ra cách quyết định xem việc gì đáng tranh cãi, việc gì nên cho
qua. Và Marcus đã cho thấy anh sẵn lòng dàn xếp với cô. Lời xin lỗi trong
thư viện là một ví dụ; khi đó Marcus có thể đập tan lòng tự trọng của cô,
nhưng anh đã không làm thế. Đó không phải là hành động của một người
đàn ông không chịu thỏa hiệp.

Lillian nghĩ rằng cô có thể kiềm chế Marcus tốt hơn nếu tinh tế hơn một
chút, như Annabelle chẳng hạn. Nhưng cô lại thừa bộc trực và thiếu nhũn
nhặn nên không biết cách lạt mềm buộc chặt. À, cô nhăn trán nghĩ,mình đã
có được những thứ như bây giờ mà chẳng cần lạt liếc gì sất... mình nghĩ sẽ
làm tốt nếu cứ sống bộc trực như trước giờ.

Lúc thu dọn đồ đạc trong chiếc tủ ở góc phòng, Lillian để những đồ dùng
hằng ngày lại tới ngày về mới đóng gói. Chiếc lược cán bạc, ghim tóc, găng
tay mới... cô cầm chai nước hoa của ông Nettle. “Ôi trời,” cô lầm bầm, ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.