CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 347

điều gì nữa. Anh dán chặt mắt vào Hunt. Và Hunt đã nhanh chóng tính toán.
“Hắn đưa cô ấy đến Gretna Green, không thể khác được,” Hunt thì thầm,
“và họ sẽ phải đi về phía Đông để ra đường cái ở Hertfordshire. Hắn sẽ
không mạo hiểm đi đường tắt để bị sa lầy trong bùn đất, hay hư xe giữa
đường đá lởm chởm. Từ Hertfordshire đến Scotland sẽ mất khoảng bốn
nhăm giờ... và với vận tốc mười dặm một giờ, thỉnh thoảng dừng lại thay
ngựa...”

“Anh sẽ không bao giờ đuổi kịp họ đâu,” lão bá tước phu nhân gào lên
trong tiếng cười khùng khục. “Ta đã bảo ta có cách của mình, Westcliff à.”

“Câm mồm, mụ phù thủy quỷ quái!” Daisy Bowman nức nở ngay bậu cửa,
trên khuôn mặt tái nhợt trông đôi mắt cô càng to. “Ngài Westcliff, tôi sẽ
chạy đến tàu ngựa kêu họ chuẩn bị được không?”

“Hai con,” Simon Hunt nói dứt khoát. “Tôi sẽ đi với anh ấy.”

“Con nào...”

“Ebony và Yasmin,” Marcus đáp. Chúng thuộc giống Ả-rập tốt nhất cho
những chặng đua đường trường. Chúng không nhanh như chớp giống ngựa
thuần chủng, nhưng chúng có sức chịu đựng bền bỉ trong nhiều giờ liền, và
chạy nhanh ít nhất gấp ba lần cỗ xe của St. Vincent.

Daisy biến mất trong chớp mắt, Marcus liền quay sang em gái. “Em thu xếp
để lão bá tước phu nhân rời khỏi đây trước khi anh quay về,” anh cộc cằn
nói. “Gói ghém bất cứ món nào bà ấy cần rồi mau mau chóng chóng đưa bà
ấy ra khỏi lãnh địa.”

“Anh muốn em đưa bà đi đâu?” Livia hỏi, mặt tái nhợt nhưng vẫn điềm
tĩnh.

“Anh cóc cần biết, càng xa càng tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.