CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 353

lên mép trong của chiếc còng. Cuối cùng thì cô cũng nghe thấy tiếng tích
sắc lạnh, và cái còng bật ra.

Cô bật khỏi giường như thể nó đang bốc cháy và chạy ra cửa trong khi còng
còn lủng lẳng trên tay kia. Cô móc nùi giẻ trong miệng ra ném đi rồi tìm
cách mở cửa. Lấy chiếc kẹp tóc khác, cô tháo khóa một cách điêu luyện.
“Cảm ơn Chúa,” cô thì thầm khi cánh cửa mở tung. Nghe được giọng nói và
âm thanh từ quán rượu bên dưới, cô tính nhờ một người tốt bụng nào đó
trong quán giúp đỡ hơn là tìm trong sân tàu ngựa toàn người hầu và dân
đánh xe. Cô nhìn lướt qua hành lang để bảo đảm không ai đang đến gần rồi
đâm bổ ra khỏi phòng.

Biết váy áo đang mở toang, Lillian vừa vội vã xuống cầu thang bên trong
của quán vừa túm váy lại. Tim cô đập nhức nhối, và đầu cô choáng váng vì
tiếng ồn. Khao khát điên cuồng cho cô sức mạnh làm bất cứ điều gì. Dường
như cơ thể cô hành động dưới một tác động ngoại thân, chân cô như bay
liều lĩnh trên những bậc thang.

Hết cầu thang, Lillian chạy ào vào phòng chính của quán trọ. Mọi người
đang trò chuyện đều ngừng lại, quay ra nhìn cô với nét mặt hơi kinh ngạc.
Thấy góc phòng có một chiếc bàn lớn và mấy cái ghế, bốn hoặc năm quý
ông trang phục chỉn chu đứng thành nửa vòng tròn gần đó, Lillian hấp tấp
đến gần họ. “Tôi cần nói chuyện với ông chủ quán trọ,” cô nói ngay không
cả chào hỏi. “Hay người quản lý. Ai đó có thể giúp tôi. Tôi cần...”

Lillian ngưng bặt khi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cô liếc nhìn ra sau, sợ
rằng St. Vincent đã phát hiện cô bỏ trốn. Cơ thể cô cứng lại trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu. Nhưng không thấy bóng dáng St. Vincent, không thấy mái
tóc vàng hổ phách phản trắc.

Cô lại nghe giọng nói đó vang lên, âm thanh lắng đọng chạm đến sâu thẳm
tâm hồn cô. “Lillian.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.