CHUYỆN XẢY RA GIỮA MÙA THU - Trang 45

lớp đều chơi trò này, và Lillian da diết nhớ lại không biết bao nhiêu lần đi
dã ngoại cô và chúng bạn đều chơi rounders vào giờ chiều. Cảm giác luyến
tiếc càng lấp đầy trong cô khi nhìn một cậu bé giữ ngựa chạy quanh cột
mốc. Rõ ràng khoảng đất này thường được dùng cho việc chơi bóng, bởi
những cây cột được chôn sâu vào đất, còn khu vực giữa thì được nện chặt
để làm thành khoảnh sân đất không có cỏ mọc. Lillian nhận ra một trong số
người chơi là cậu bé đã cho cô mượn cây gậy rounders trong trận đấu đen
đủi của hội gái ế hai tháng trước.

“Chị có nghĩ bọn trẻ sẽ cho chúng ta chơi cùng không?” Daisy thấp thỏm
hỏi. “Chỉ vài phút thôi cũng được.”

“Tại sao lại không chứ. Cậu bé tóc đỏ đó - cậu ta là người cho chúng ta
mượn gậy đánh bóng. Chị nghĩ tên cậu ta là Arthur...”

Vào lúc đó một cú ném thấp và nhanh được ném thẳng về phía người đập
bóng, người này liền thực hiện một cú vung gậy ngắn đầy thiện nghệ. Mặt
phẳng của gậy va mạnh vào quả bóng da, nó xoay vòng vòng về phía họ
theo một đường cong mà ở New York người ta vẫn gọi là “cái phễu”.
Lillian chạy lên trước chụp lấy quả bóng bằng hai tay và ném trở lại một
cách điệu nghệ cho cậu bé đứng ngay cột một. Cậu bé vươn tay đón lấy rồi
nhìn cô chằm chằm vẻ kinh ngạc. Những cậu khác thấy có hai cô gái trẻ
đứng bên bãi giữ ngựa thì ngần ngừ dừng trận đấu lại.

Lillian sải bước về trước, mắt tìm kiếm cậu bé tóc đỏ. “Arthur! Cậu có nhớ
tôi không? Tôi đã ở đây hồi tháng Sáu - cậu cho chúng tôi mượn gậy đập
bóng đó mà.”

Nét mặt ngây ngô của cậu ta giãn ra. “Ồ, đúng rồi, cô... cô...”

“Bowman.” Lillian chỉ vào Daisy. “Và đây là em tôi. Chúng tôi chỉ muốn
hỏi... liệu các cậu có thể cho chúng tôi chơi cùng được không? Chỉ một lúc
thôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.