CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 3 - Trang 31

Lời dọa dẫm của lão chủ tiệm khiến điệu nhạc đang bùng lên như sấm sét lập tức nhũn

xuống, chuyển qua ủ ê, nghe như than vãn.

- Tụi bay sợ thì ráng chơi cho hay lên! Tụi bay cũng thấy cái gương của thằng Liti rồi đó.

Tao mà bực lên tao “bụp” một cái là tụi bay đứt đôi như nó cho coi.

Có cảm tưởng lão Seradion càng nói càng cáu, và mặc dù không nhìn thấy, Kăply vẫn tin

là nước miếng lão đang văng tùm lum lên đầu cổ bọn nhạc công như cái cách thầy Haifai
thường nổi khùng với bọn học trò.

Kăply run run liếc qua phía Nguyên:

- Lão từng giết người mày ạ.

- Tao nghe rồi. - Nguyên mím môi - Hổng biết Eakar có biết không há!

Nghe nhắc đến nhà thám tử, mặt Kăply sụp xuống:

- Tao nghĩ là không. Tay này cả đời chỉ thích quanh quẩn trong trường Đămri thôi.

- Êmê mà vớ được chuyện giật gân này chắc nó khoái lắm. Tao cá là nó sẽ đi kể với Eakar

để dẹp quách cái cửa hiệu nhí nhố này.

Nguyên nhún vai nói và đột ngột quay mình bỏ đi.

- Về á? - Kăply vừa hỏi vừa lật đật chạy theo.

Nguyên không buồn đáp, có lẽ nó cho rằng việc mở miệng là quá thừa thãi khi mà cặp

giò không ngừng rảo bước của nó đã là câu trả lời hết sức hùng hồn rồi.

Nhưng hai đứa đi chưa được bao xa đã phải dừng lại lần nữa. Tới chỗ ngã ba hôm trước

thằng Tam chia tay lão Bolorađam, Nguyên và Kăply nhác thấy một tấm thảm bay bất thần
sà xuống từ trên cao và biến mất đằng sau mô đất nhỏ cạnh con đường mòn bên tay phải.

- Mustafa?

Cả hai cùng bật ra tiếng kêu khẽ và hối hả chạy tới chỗ tấm thảm vừa hạ cánh. Từ lúc

phát hiện ra thám tử Eaker ngồi rình mò trên mái nhà, sau đó mải mê để tâm đến cuộc trò
chuyện căng thẳng trong phòng y tế, Nguyên và Kăply quên bẵng gã Mustafa đang lượn lờ
trên cao. Đến khi ra tới cổng, hai đứa sực nhớ ra, ngước nhìn lên thì chẳng thấy tấm thảm
bay của gã đâu nữa.

Đúng là gã Mustafa đang ở đây! Kăply reo thầm khi vừa quanh ra đằng sau mô đất nó đã

nhận ngay ra tấm thảm cũ mèm quen thuộc. Nhưng chỉ có mỗi tấm thảm ở đó, còn gã tài xế
biến đâu mất.

Kăply khẽ đánh mắt sang Nguyên rồi lại quay nhìn tấm thảm, ngoác miệng kêu lớn:

- Chú Mustafa, chú ở đâu vậy?

- Tôi ở đây nè! Cậu làm ơn nhỏ giọng giùm một chút!

Từ chỗ tấm thảm vang lên tiếng trả lời rụt rè của gã tài xế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.