khó xử! Nguyên cảm động nghĩ thầm, và ngay trong lúc đó tự nhiên nó cảm thấy không khí
trong phòng oi bức kỳ lạ.
Nguyên chồm người khỏi gối, đưa mắt nhìn quanh, đoán là tại căn phòng bít bùng quá.
Giống như mọi bí thất khác, căn phòng của giáo chủ Ama Êban không có một kẽ hở cho gió
lọt vào, ngoại trừ lối ra vào độc nhất nhưng cánh cửa chỗ đó lúc này cũng đã đóng chặt.
Nguyên lại nằm xuống nhưng một lúc sau nó cảm thấy nóng không chịu nổi. Mồ hôi túa ra
dầm dề như đang ở trong là than, Nguyên đành phải ngồi bật dậy, cởi áo ra đặt lên chiếc
bạn cạnh đó và cúi gập người thở dốc.
Thở một hồi, Nguyên với tay lên bàn tính cầm lấy bình nước nhưng khi ngoảnh đầu lại, nó
có cảm giác như bị ai quai búa vào giữa mặt: chiếc áo nó vừa đặt trên bàn đã biến mất từ hồi
nào.
Nguyên điếng hồn khi nhớ ra chiếc hộp kim loại vẫn còn trong túi áo. Nó hấp tấp bay
xuống khỏi giường, quét mắt quanh phòng một vòng rồi lao thục mạng ra cửa.
Cửa khóa.
Nguyên quýnh quíu chĩa tay ra phía trước, niệm một lô thần chú, hổng nhớ là mình đã
dùng những thần chú gì.
Trong một thoáng, nó đã rất muốn ngồi bệt xuống đất khi thấy cánh cửa trước mặt vẫn trơ
trơ.
Mình đã rơi vào bẫy của Ama Êban rồi! Hừm, lão đã âm thầm nướng chín căn phòng để
mình phải cởi áo ra. Nhưng tại sao lão phải tốn nhiều công sức để bày mưu như vậy, khi mà
trình độ pháp thuật của lão thừa sức đánh bại mình, lão lấy chiếc hộp của mình chắc chắn
cũng dễ dàng như lấy đồ trong túi lão? Nguyên tự hỏi rồi nó tự giải đáp ngay: có lẽ quy định
của giáo phái không cho phép lão trực tiếp đương đầu với chiến binh giữ đền.
Nguyên vừa nghỉ ngợi vừa đảo mắt nhìn quanh, tuyệt vọng khi không tìm thấy chỗ nào có
vẻ như là một lối ra. Nguyên chưa học qua môn độn thổ nhưng nó biết chắc nếu như nó có
là một bậc thầy về độn thổ cũng không ích gì trong lúc này. Mật thất của Ama Êban chắc
chắn đã được ếm bùa Bất khả xâm phạm hoặc một loại bùa phép tương tự.
Nguyên dứt một lúc cả chục sợi tóc, mặt vẫn xám xịt. Nghĩ đến công sức nó và tụi bạn đã
bỏ ra trong thời gian qua để truy tìm báu vật, khi sắp sửa hoàn thành sứ mạng mọi thứ
bỗng hóa thành công cốc, trái tim nó như không muốn đập nữa. Nguyên nghĩ đến thầy
N'Trang Long, đến sự kỳ vọng của thầy, nghĩ đến ngày trở về làng Ke thoáng chốc bỗng xa
hun hút, mắt nó bỗng ngân ngấn nước, ấm ức và tức tưởi.
Chưa bao giờ Nguyên là một đứa mau nước mắt nhưng lúc này có vẻ như nó đã biến thành
một thằng nhóc yếu đuối ngay từ khi còn bú sữa mẹ. Ờ, quả thật là chưa bao giờ nó tự
nguyền rủa mình nhiều như lúc này. Phải nói là nó giận mình ghê gớm. Nó thừa biết giáo
chủ Ama Êban thèm khát câu thần chú kim cương số 7 như thế nào, lão đã sai thuộc hạ mai
phục trong lâu đài K'Rahlan gần hai mươi năm chỉ với một mục đích duy nhất là tìm cho
bằng được chiếc hộp này, thế mà nó đã cho phép mình chủ quan một cách ngu ngốc.