- Ngươi chắc chắn là không nằm mơ đó chớ, Êmô?
- Không, thưa ngài. - Bà Êmô lắc đầu mạnh đến suýt làm văng chiếc nón chóp, trông bà
như đang cố thoát ra khỏi một sợi dây trói vô hình - Tôi thề là tôi hoàn toàn tỉnh táo khi nói
đến chuyện này.
- Chậc, ta hiểu rồi. - Đôi lông mày bạc nhăn tít, giáo chủ Ama Êban gõ những đầu ngón tay
lên lưng con cọp vàng nằm bất động đến mức có thể nghĩ nó là một con thú bằng bông nếu
chốc chốc nó không chớp chớp cặp mắt xanh biếc - Chắc chắn lão N’Trang Long đã dùng
một thủ thuật nào đó từa tựa như là phép dịch chuyển thời gian để che mắt mọi người.
- Phép dịch chuyển thời gian? - Bà Êmô ngước mặt lên, chiếc mũi hếch của bà lúc này
trông rất giống chiếc micrô đang hồi hộp chờ thu lời giải thích của Ama Êban.
- Đúng là vậy đó, Êmô. - Đôi mắt Ama Êban nhìn đi đâu đó bên trên chiếc nón chóp của
người thuộc hạ - Phép dịch chuyển thời gian cho phép biến một tháng thành một ngày, một
ngày thành một giờ. Đại loại là như vậy.
- Có nghĩa là nếu bọn trẻ đi và về trong bảy ngày, chúng chỉ biến mất trong mắt chúng ta
có bảy tiếng đồng hồ? - Bà Êmô phập phồng hỏi, trong đầu nghĩ ngay tới buổi chiều bọn trẻ
vô trường làm sổ sách đến tối mịt mới quay về, bụng bất giác run lên.
- Thì vậy chứ sao. - Ánh mắt Ama Êban rơi xuống trên mặt người thuộc hạ thân tín, vẻ dò
xét - Chắc là ngươi đã nghĩ ra điều gì hả Êmô?
- Thưa, không có gì ạ. - Bà Êmô nói dối, cũng không hiểu vì sao mình lại nói dối.
- Ngươi nghe cho kỹ đây, Êmô. - Ama Êban khẽ cựa quậy trên lưng cọp như muốn lựa một
thế ngồi thích hợp với vấn đề nghiêm trọng mà ông sắp nói - Theo lời đồn, thần chú kim
cương có tất cả là 7 câu. Trong khi ngươi và K’Tul chỉ biết trơ mắt ra ngó thì Ka Ming đã lấy
đi ba câu đầu, Bastu lấy được ba câu sau. May mà câu cuối cùng, cũng là câu quan trọng
nhất vẫn còn lạc lõng ở đâu đó.
- Chúng tôi vẫn đang ngày đêm…
Bà Êmô áy náy buột miệng, nhưng giáo chủ của bà làm như không nghe thấy hoặc là
không muốn nghe, vẫn tiếp tục:
- Ngươi thử hình dung mà coi: Phe Ánh Sáng và phe Hắc Ám mỗi bên đều luyện được thần
chú kim cương, còn chúng ta thì có cái gì? Hổng có cái gì trong tay hết, Êmô à. Nếu ngươi và
K’Tul không tích cực tìm cho ta mảnh da dê số 7, có thể nói là giáo phái Madagui đã đến
ngày tàn lụi.
Bà Êmô không dám nhìn vị giáo chủ của mình. Bà cúi đầu xuống, cảm thấy trách nhiệm
của mình sao mà nặng nề quá sức. Chợt nghĩ ra một điều gì đó, bà sè sẹ ngẩng lên:
- Thưa ngài, nếu những mảnh da dê ghi chép bí quyết về thần chú kim cương được cất
giấu ở lâu đài K’Rahlan là bí mật trọng đại nhất ở xứ Lang Biang trong vòng ba trăm năm
trở lại đây, vì vậy không phải ai cũng biết. Có lẽ ngay cả vợ chồng K’Rahlan cũng chỉ biết về
chuyện này rất mơ hồ. Theo giáo chủ đời trước kể lại, chính chủ nhân núi Lưng Chừng đã
tận tay trao những mảnh da dê này cho thủ lĩnh Ánh Sáng K’Pal, tức là ông nội của K’Rahlan.